Cuối cùng vẫn là Tiêu Diễn đứng lên treo câu đối. Treo xong câu đối, bọn nhỏ mặc trang phục thời Đường đã được chuẩn bị, Tiêu Diễn mặc màu đen, Thất Thất và Tiểu Bạch đều là màu trắng, Hỏa Vân và Hỏa Miêu mặc màu đỏ, Tần Duệ là màu xanh nhạt, ngay cả Hình Ngọc Sinh cũng có, mặc một bộ màu xanh, còn hai người lớn, Tần Chí và Địch Hạo đều mặc trang phục thời Đường màu xanh đậm.
Hình Ngọc Sinh nhìn Hỏa Vân mặc một thân màu đỏ, trong đầu mơ hồ nhìn thấy một bức tranh, cũng là một người mặc đồ màu đỏ, miệng cười vui vẻ, chói mát như lửa, để lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời của cậu, nhưng một thoáng ngẩn ngơ, đã không thấy nữa....
Hình Ngọc Sinh kinh ngạc, chớp mắt nhìn Hỏa Vân trước mặt, đang lắc tay trước mặt mình.
"Ngươi đờ ra gì vậy?" Hỏa Vân nhìn Hình Ngọc Sinh đã hoàn hồn: "Chúng ta đi làm sủi cảo thôi, mau lên." Nó tóm lấy tay Hình Ngọc Sinh, kéo về phía phòng bếp.
Hình Ngọc Sinh nhìn bóng lưng của Hỏa Vân, cả người cứng ngắc liền thả lỏng xuống, vẫn may, người vẫn còn ở đây.
Cậu bé cũng không phải không có chút ký ức gì giống như Địch Hạo và Tần Chí nói, chỉ là trí nhớ của cậu quá hỗn loạn, ngay cản bản thân cậu cũng phân không rõ, chuyện gì xảy ra ở nơi nào... Cậu muốn làm rõ mọi thứ, chỉ có thể đợi đến khi nhớ ra rốt cuộc mình có thân phận gì, nhưng trong trí nhớ này, có ký ức về việc cậu xảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-theo-banh-bao-di-troc-quy-2/544973/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.