"Mọi người mau tới đây xem!" Giọng nói Trương Chi Danh truyền đến.
Mọi người còn tưởng cậu ta phát hiện động vào, nhưng khi đi qua chỉ thấy một khe đất.
Khe đất không lớn lắm, thậm chí là nhỏ đến khó thấy được, Trương Chi Danh kinh ngạc "Khó trách nơi có phong thủy tốt như vậy lại xảy ra tai họa, mọi người nhìn khe đất này, nó cắt ngang ngọn núi khiến cho long mạch bị chặt đứt, vậy không phải là tử mạch sao."
Địch Hạo nhìn khe đất, thọc tay xuống dưới "Từ lúc chúng ta vào rừng này tuy rằng khắp nơi đều rất kỳ lạ nhưng lại không phát hiện có âm khí, thì ra bị phong ấn ở đây"
Lục Khải nhìn khe đất "Phía dưới khe đất này chắc chắn có gì đó, có lẽ còn nối liền với động?"
"Đúng vậy, chúng ta đi theo khe đất này thử xem"
Quả nhiên ở cuối đường có một hố động khoảng một mét.
Vui mừng đứng cạnh hố động nhìn vào, đen như mực, xung quanh toàn những vết nứt, bên trong là những nhũ đá sắc bén "Đây là nơi Viên Hướng Đông nói?"
Mọi người nhìn nhau, Lục Vũ nói "Chúng ta đi xuống đi"
"Đừng vội" Thượng Minh ngăn mọi người lại, lấy một gậy huỳnh quang to khoảng hai ngón tay từ trong ba lô ra, mở ra ném xuống hố "Thăm dò một chút động này sâu bao nhiêu"
Tần Chí đứng bên cạnh quan sát, tốc độ rơi của gậy huỳnh quang rất nhanh, nháy mắt đã biến mất, sắc mặt của mọi người đều trở nên xấu đi, nhớ lại lời Viên HƯớng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-theo-banh-bao-di-troc-quy-2/933615/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.