Nhận được tin xác thực của Phương Tiên Nhi, Hà Hoa dẫn người đi xử lý cây đậu ngay, ngày mai làm đậu phụ.
Mấy thanh niên đứng tại chỗ không nhúc nhích, muốn nghe Phương Tiên Nhi kể chuyện về chiếc lá cây đó.
Thu Nương nhét hai chiếc lá giống nhau vào khe đút tiền.
Thực ra trước khi nàng ấy nhét vào, Thịnh Quân đã nhận ra ngay đây là hai chiếc lá phong đẹp.
Chỉ là phải đợi hệ thống quét xong, nàng mới có thể gọi đúng tên loại cây phong này: "Đây là lá cây phong Nguyên Bảo."
Cây phong Nguyên Bảo còn có tên gọi cổ là cây thích Nguyên Bảo.
"Cây phong Nguyên Bảo? Có tên như vậy thật sao!" Thu Nương hơi kinh ngạc: "Tên tiểu ca họ Vi kia nói đúng thật, cây Nguyên Bảo và cây phong Nguyên Bảo nghe cũng không khác nhau là bao."
Thịnh Quân tra cứu tài liệu, nhanh chóng giải thích:
"Có lẽ là quả của cây phong đó rất giống thỏi vàng nên họ mới gọi như vậy. Đúng rồi, các ngươi có nhìn thấy quả của nó không? Trông rất đáng yêu, không chỉ giống thỏi vàng, còn giống như hai chiếc cánh nhỏ, loại quả như vậy gọi là quả cánh."
"Thì ra là vậy!" Tảo Nhi ở bên cạnh tiếc nuối nói: "Ôi, đáng tiếc là vẫn hơi xa, gió chỉ có thể thổi lá đến nhưng không thổi được quả, thật sự không biết quả cánh trông như thế nào."
Nhưng Thịnh Quân không có thời gian để ý đến lời nàng ấy.
Bởi vì nàng đã có thêm nhiều phát hiện đáng kinh ngạc hơn: "Quả đó, nếu tiện thì thực ra các ngươi có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-theo-may-ban-hang-tu-dong-xuyen-ve-co-dai/2196599/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.