"Nhưng mà nói đi thì nói lại, điều kiện trước mắt của chúng ta quả thật gian nan, không có tích góp gì, chính là muốn dựa vào tay nghề đi kiếm bạc cũng cần rất nhiều tin tức và tiền vốn mới có thể làm được."
"Mấy thứ như bánh bích quy này chắc chắn không thể động vào, nhưng ở hiện tại, thật sự không nghĩ ra được cách nào khác, có lẽ chúng ta có thể nhờ Phương Tiên Nhi, mượn một loại thức ăn không đáng chú ý khác để làm nền tảng."
Ý Tống Hàm Thanh là chỉ hộp đào vàng.
Đồ ăn ướp muối dùng bình đựng này, đặt ở bên ngoài cũng không tính là vật quá hiếm thấy.
Bên trong đựng đào vàng, cho dù có thể bảo quản lâu một chút, cũng không thể làm cơm ăn.
Loại quả như đào vàng có lịch sử lâu đời, thường xuất hiện trong thơ văn của tổ tiên. Phương bắc cũng có người bán, Tống Hàm Thanh từng may mắn gặp qua một lần.
Nhưng mà phẩm chất của quả kia cùng loại mà Phương Tiên Nhi cho, chênh lệch rất xa, nhỏ mà khô quắt, màu sắc cũng không thể so với màu cam vàng kia, cảm giác càng là hoàn toàn khác biệt.
Nếu như lấy loại đồ hộp trong tay bọn họ ra, người có thể nhận ra nó là đào vàng đã ít lại càng ít. Nhưng hương vị và vẻ ngoài đều không tệ, đổi một cách gọi khác, cũng có thể nhận được sự ưu ái của người giàu.
Giải thích xong các điểm mấu chốt trong đó, Tống Hàm Thanh lại nói: "Tuy nói ngày sau đào hộp có thể làm vật phẩm giao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-theo-may-ban-hang-tu-dong-xuyen-ve-co-dai/2196610/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.