Lục Kiến Vi nói: "Tôi đã quen rồi."
Trần Viễn Phương kéo Tô Khúc Trần một cái, ra hiệu,"Ngồi xuống ăn đi! Không ăn thì tôi ăn hết đấy."
Tô Khúc Trần không hiểu gì nhưng vẫn ngồi xuống.
Trần Viễn Phương liên tục nhắn tin cho hắn: "Cậu không thấy bữa sáng đó là của Trần ký sao? Sư thúc trước khi đi đã mua."
Sư thúc tất nhiên là chỉ có một sư thúc.
Tô Khúc Trần đột nhiên hiểu ý, gật đầu liên tục, không nói thêm gì nữa, tự ăn của mình.
Đúng lúc đó, tiếng động vang lên bên ngoài.
Lục Kiến Vi nhíu mày;/Có người đến"
Dù họ đang ở bên trong và cửa lớn của Xuất Vân Quan mở ra trông có vẻ không an toàn nhưng thực tế lại không phải vậy.
Mỗi khi có người vào, Lục Kiến Vi đều cảm nhận được.
Nếu ai đó muốn động vào đồ của Xuất Vân Quan, đó là điều hoàn toàn không thể.
Trần Viễn Phương đặt xuống bữa sáng,"Tôi đi xem thử."
Lục Kiến Vi gật đầu;Nếu không nhầm, đó là tài xế gặp tai nạn hôm qua! Mời anh ta vào."
Tô Khúc Trân nghĩ: [Làm sao sư phụ biết được điều này?]
Sau khi Trần Viễn Phương dẫn người vào, anh ta cảm thấy Lục Bán Tiên đúng là bán tiên! Sư phụ đúng đỉnh.
Từ nay, anh ta chắc chắn không dám nghỉ ngờ Lục Bán Tiên nữa.
Tài xế Lộ Hữu Tiền mất ngủ cả đêm, mắt thâm quầng trông như gấu trúc, như vừa bị ai đánh vài cú đấm.
Anh ta cảm thấy nhẹ nhõm khi gặp đúng người.
Lộ Hữu Tiền mở miệng nói: "Cái đó... không biết nên gọi người cao nhân là gì,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-theo-wechat-lam-than-con-khuong-chi-ngu/1137190/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.