Đèn hành lang lại bắt đầu đỏng đảnh.
Dù Trần Tĩnh An có nói thế nào, nó vẫn cố chấp đình công. Không còn cách nào khác, cô đành phải bật đèn pin điện thoại để chiếu sáng hành lang chật hẹp.
Hai người một trước một sau, cô ở phía trước, khẽ giọng nhắc nhở Thẩm Liệt cẩn thận một chút.
Đến cửa, Trần Tĩnh An lấy chìa khóa trong túi ra, quen thuộc mở cửa, “cạch” một tiếng bật đèn.
Từ hoa văn gạch men và mức độ cũ nát, cùng với những món đồ nội thất cổ kính, hơi thở của một ngôi nhà cũ ập vào mặt. Ánh đèn màu cam ấm áp, căn phòng sạch sẽ, có vài chậu cây xanh trang trí, đơn giản nhưng cũng toát lên hơi thở của cuộc sống.
Trần Tĩnh An cúi người, từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê nam: “Chỉ có đôi này thôi, ba tôi đã đi qua. Không đổi cũng không sao.”
Đôi dép của cô là hình con thỏ lông màu trắng.
Thẩm Liệt đổi dép.
“Anh cứ ngồi tự nhiên đi, tôi đi tìm hộp thuốc.” Trần Tĩnh An đặt chìa khóa xuống, rồi treo túi xách lên.
Sofa vải, kích thước hơi nhỏ, chỉ chứa được hai người là vừa vặn.
Anh ngồi xuống đã chiếm hơn nửa, bàn trà thủy tinh phía trước để lại không gian không lớn, đôi chân dài của anh có vẻ gò bó.
Thẩm Liệt khó lòng rời mắt khỏi cách bài trí trong căn phòng. Đồ đạc không nhiều, nhưng được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Trên bàn trà có hai cuốn sách đặt chồng lên nhau, đều là sách về lịch sử. Không khó để hình dung cuộc sống thường ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-liet-kim-vu/2791615/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.