Trần Tĩnh An bị nghẹn lời.
Không biết tại sao lại có người có thể đổi trắng thay đen như vậy, cô nhất thời không biết cãi lại thế nào.
Mỗi trường đại học có lẽ đều có một nơi như vậy, hẻo lánh ít người, cây cối rậm rạp, là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi. Cô theo bản năng liếc nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải một cặp đôi đang hẹn hò.
Càng đáng sợ hơn là cô không biết đường về, còn phải trông cậy vào Thẩm Liệt.
Thẩm Liệt nhìn lại cô, bốn mắt nhìn nhau. Dưới ánh mắt của anh, cô không hiểu sao lại thấy căng thẳng.
"Em không biết nơi này là..."
"Bây giờ thì biết rồi."
Trần Tĩnh An gật đầu: "Biết rồi ạ."
Mím môi, biểu cảm nghiêm túc.
"Thời gian không còn sớm, em phải về trường rồi." Cô nói: "Có thể phiền anh chỉ giúp em đường, từ đây đi đến cổng Bắc của trường anh như thế nào."
"Tôi đưa em đi."
"À." Trần Tĩnh An theo bản năng thốt lên, mắt tròn xoe, muốn nói không cần phiền phức như vậy.
Thẩm Liệt nhìn ra, khẽ cười, nói: "Không phiền phức, tôi cũng đang định qua đó, đưa em đi là tiện đường."
"......"
Trần Tĩnh An gật đầu: "Vậy phiền ngài."
Cô dùng từ "ngài", như thể anh đã già lắm rồi.
Thẩm Liệt chỉ cười không thành tiếng, nhấc chân đi về phía trước. Trần Tĩnh An im lặng đi theo sau, như hình với bóng.
Cũng trên đường đi ra, Trần Tĩnh An mới biết Thẩm Liệt bắt đầu xử lý công việc của gia tộc từ khi học đại học. Năm thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-liet-kim-vu/2791639/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.