Vẻ mặt ông cụ bạch rất trịnh trọng, chỉ là sau đó lại lắc đầu ngay, lo lắng nói: "Đáng tiếc thời gian quá vội càng, chúng ta chí có thể chuẩn bị được bức tranh chữ “Đạp Tuyết Tâm Mai" giá trị tới một trăm năm mươi nghìn đô!" "Không biết có lọt được vào mắt xanh của vị kia không?"
Nói xong.
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía tranh chữ trong tay quản gia đang đứng bên cạnh.
Tranh chữ này là tranh chữ giá trị nhất trong nhà họ Bạch, tên “Đạp Tuyết Tâm Mai", để có được mối quan hệ với vị nhân vật lớn kia, người nhà họ Bạch có thể nói là phải chảy rất nhiều mồ hôi, xương máu.
Mà nghe nói như thế, mấy vị có tiếng nói trong nhà họ Bạch cũng không khỏi lo lắng.
Dù sao.
Người ta cũng là người làm cho các đầu sỏ của thành phố Hải Dương cùng nhau đưa tiễn, tranh chữ một trăm năm mươi nghìn đô, chỉ sợ là căn bản không lọt được vào mắt xanh người ta.
Giờ phút này, nhin thấy vẻ mặt sầu lo của mọi người.
Bạch Tư Yên đứng bên cạnh lại mỉm cười nói: "Ông nội, dù lúc này chúng ta không tạo quan hệ được với vị kia cũng không có việc gì!" “Dù sao lúc này bác cả cũng đang ở thành phố Hải Dương, không những tạo dựng quan hệ hợp tác với hanh em Thái Quốc Phú mà còn khiến vợ chồng Bạch Tổ Y tay không mà về, cho tập đoàn Bạch Lạc một đả kích lớn! Được như vậy là đã quá đủ rồi!"
Hả?
Nghe được lời của Bạch Tư Yên, mọi người xung quanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-long-ngu-quen/948710/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.