Trở lại Ngự Cảnh Quốc Tế, sinh hoạt không có gì thay đổi. Trong khoảng thời gian này, Tử Ca rất ít khi nhìn thấy Mộ Diễn, anh rất nhiều việc, mỗi ngày đi sớm về trễ, thường thường là cô chưa tỉnh anh đã đi , lúc cô ngủ rồi anh vẫn chưa trở về.
Mà quả thật cô bị anh giữ lại chăm sóc, mỗi ngày cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đi dạo phố quét thẻ mà thôi. Vì để cho biểu hiện của mình chuẩn xác hơn, mỗi ngày Tử Ca đều đi siêu thị rồi đi dạo phố.
Tử Ca đi vào một tiệm quần áo ven đường, cô muốn mua một ít đồ coi như mình đã tiêu tiền rồi
Quay người lại, Tử Ca hít một hơi thật sâu.
Sở Luật mặc một bộ tây trang, tay để trong túi dựa vào bàn trang sức, Tử Ca chưa bao giờ nghĩ tới ở nơi này cũng gặp hắn, cũng không biết hắn đứng ở đằng kia đã bao lâu.
Tử Ca đứng tại chỗ một lát, xoay người liền đi ra ngoài, một câu chào hỏi cũng không có, rõ ràng làm bộ như không biết. Sở Luật bật cười, lúc cô chuẩn bị rời khỏi liền lên tiếng ngăn cản, "Hạ tiểu thư, chúng ta thật có duyên, lại chạm mặt rồi."
Hữu duyên? Tử Ca cười nhạo, nhưng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, cô cong ánh mắt cười, "Đúng vậy, hôm nay tôi ra khỏi cửa không xem giờ hoàng đạo rồi" Nếu biết sẽ gặp phải hắn, đánh chết cô cũng không ra ngoài.
Tất nhiên Sở Luật hiểu trong lời nói của cô có hàm ý gì, hắn cười càng lúc càng thâm, đến bên quầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-me-chiem-doat-co-gai-cho-can-ro/2664150/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.