"Nụ hôn vốn có độc, không sợ dũng sĩ sớm bị chế phục, vô năng lực cấm độc, co quắp ở trong mộng, người nào rồi sẽ quan tâm tôi ốm đau. . . . . ."
Chiếc điện thoại di động màu trắng ở đầu giường vang lên, chuông điện thoại hấp dẫn sự chứ ý của Trình Lan , cô ta kinh ngạc nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại di động, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Tử Ca đang ngủ, điện thoại di động để chuông cũng không lớn, cô quay lưng tiếp tục ngủ, mơ hồ còn có cảm giác không vui do bị quấy rầy.
Trình Lan nhìn hai chữ Mộ Diễn nhấp nháy trên màn hình cảm giác bất an vội vàng bấm nút tắt
Tử Ca dần dần tỉnh, vén mí mắt lên nhìn thì hốt hoảng, Trình Lan đang cầm điện thoại di động của cô.
Trình Lan không có nói gì, không biết Tử Ca định nói cái gì, nhưng lại cảm nhận được trong lòng cô ấy khổ sở.
"Trình Lan, cô biết tôi rồi đấy, thế giới của tôi không tha cho bất kỳ điểm nhơ nào, cho nên Chung Nham rời tôi đi, giữa bọn tôi liền có giới hạn. Giống như tôi với cô vậy, mặc dù hiện tại tôi có thể bình thường trao đổi với cô thì tình cảm cũng không được như trước. Nhưng là, Trình Lan. . . . . ."
Cái nhạc chuông này, bộc lộ cảm xúc một cách mờ mịt, khiến tâm của Trình Lan cũng run rẩy theo. Tử Ca không phải là người có thể dễ dàng tiếp nhận người khác, cũng không dễ dàng tín nhiệm một ai, một khi đã tín nhiệm thì sẽ giao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-me-chiem-doat-co-gai-cho-can-ro/2664360/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.