Tử Ca dùng sức đẩy Chung Nham ra, "Anh rốt cuộc muốn thế nào, Chung Nham?"
Cô nhìn anh ta, dùng ánh mắt tố cáo nhìn Chung Nham, hốc mắt từ từ chảy xuống những giọt nước, thanh âm nghẹn ngào không chút che giấu, tiết lộ sự mệt mỏi của cô.
"Tôi hiện tại cái gì cũng không có, tôi cũng không cần anh quay đầu lại nhìn tôi nữa, tôi cũng đã tạm biệt ánh hoà quang ở Hạ gia, tôi mất đi sự quan tâm của những người tôi yêu mến. Chung Nham, tôi mệt chết đi, tôi không có khí lực tranh đấu cùng anh. Tôi chỉ muốn bình tĩnh sống qua ngày, tại sao các người chưa từng để tôi sống yên?"
Tử Ca hai tay che trên mặt, nước mắt thấm ướt ngón tay của cô, cô nghẹn ngào khóc thành tiếng giống như một con dao đâm vào trong lòng Chung Nham , cái loại cảm giác đau đớn muốn nổ tung đó khiến cho cả người anh ta cũng có chút luống cuống.
Hai năm trước, cô là Đại tiểu thư của Hạ gia, cô có thể kiêu ngạo, có thể càn quấy, có thể làm bất kỳ chuyện cô muốn làm mà không cần gánh hậu quả, Cô được người chung quanh cưng chiều, sẽ không ai làm cô rơi một giọt nước mắt.
Hai năm sau, anh lại chưa từng thấy qua Tử Ca ở trước mặt người khóc như vậy. Cô quật cường kiêu ngạo, cho dù ở thời điểm nào cô cũng không tỏ ra yếu thế. Anh thừa nhận, hai năm qua mọi tin tức của cô anh đều biết nhưng giả vờ như không, chẳng qua là Mộ Diễn đột nhiên xuất hiện làm rối loạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-me-chiem-doat-co-gai-cho-can-ro/2664660/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.