Mụ tú bà thức dậy từ sáng sớm, mắng suốt ba canh giờ, làm không ít người trong Xuân Lan Các phải bị đánh thức vì tiếng chửi rủa inh ỏi. Sau khi chửi đã miệng, bà ta phun mấy ngụm nước bọt, rồi mạnh tay bấm vào huyệt thái dương của ta, như thể vẫn chưa hết giận, mụ lại tiếp tục chửi ta thêm một tràng.
Những lời lẽ khó nghe khiến ta chỉ cúi đầu, im lặng không đáp.
Mụ tú bà ra lệnh cho tiểu tư trong viện tháo xác bà lão giúp việc xuống, mau chóng mang đi chôn ở nơi nào ít người qua lại, tránh làm ảnh hưởng đến việc làm ăn.
Ta tháo chiếc vòng trên cổ tay ra, lặng lẽ nhét vào tay tiểu tư.
Ta nói: "Xin ngươi, lo cho bà ấy một cỗ quan tài mỏng mà chôn cất tử tế."
Tiểu tư gật đầu đồng ý, nhưng ta biết một khi ta rời đi, hắn có thể sẽ chẳng làm theo lời ta.
Dù sao ta cũng chẳng có cách nào khác.
Đây là lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy mơ hồ.
Sao bà ấy lại chec như vậy?
Sao bà ấy lại tìm đến đây chứ?
Lại là một mùa hè đáng ghét, lũ ruồi nhặng vo ve quanh những hoa quả thối rữa từ hôm qua, âm thanh khiến ta càng thêm buồn nôn.
Ta như phát điên, vung tay loạn xạ trước mặt, cố sức đập những con ruồi đang bay tán loạn.
Lan Tâm nghe tiếng động ta gây ra thì giật mình, bước đến bên cạnh, dường như đã hiểu ý ta, nàng dùng khăn tay đập chec hết những con ruồi buồn nôn đang bu quanh hoa quả.
Ta mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-ngu-lac-du-sap-cao-tieu-thu/1430065/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.