Tiểu Bạch nói xong, thăm dò nhìn Bảo Ca.
Bảo Ca hiểu ý tứ của cô, vội vàng chớp chớp mắt.
Qua Qua lúc này mới từ trong thân thể hắn đi ra, hướng trên mông Bảo Ca cho một cước nói:
“Dám động vào lão đại của ta, ta nói cho ngươi, Diêm La vương đến đây ta cũng vẫn đánh!”
Tiểu Bạch mắt trắng dã nói:
“Ngươi diễn như vậy cấp thấp quá, nên học ta, thong dong đạm mạc một chút.”
Qua Qua hai tay chống nạnh, nói:
“Không biết diễn, ta chỉ biết thực tế.”
Một đòn vừa rồi chính là nó động thủ.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới đứng dậy, nhìn nhìn Bảo Ca ôm ngón tay đau đến mức sắp ngất đi, lại nhìn nhìn Mộ Thanh Phong, nhún vai nói:
“Rất xin lỗi, các tiểu đệ của ta tính tình đều có hơi nóng nảy, còn chưa kịp nói với các ngươi, ngươi đã thế này... Ngươi nói trách ai đây, bằng không ta trả chút tiền thuốc men?”
Tiểu Bạch và Qua Qua nhìn nhau một cái, thầm nghĩ vẫn là lão đại thể hiện tốt, được tiện nghi khoe mẽ, chọc tức chết ngươi không bồi thường.
Mộ Thanh Phong âm lãnh nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, đỡ Bảo Ca, chật vật đi ra ngoài.
Tứ Bảo đứng dậy, có chút lo lắng nói:
“Cậu như vậy, về sau còn muốn tìm hắn hỗ trợ sao?”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Nếu hắn không muốn hỗ trợ, cậu gọi hắn là đại gia cũng vô dụng, nếu hắn đồng ý hỗ trợ, chút việc nhỏ này không có gì ảnh hưởng.”
Nghe thấy bên ngoài ồn ào, tựa như rất nhiều người đến đây, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mao-son-troc-quy-nhan/1232764/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.