“Julia.”
Cả người tôi chấn động, hay ít nhất cũng là cảm giác của tôi về bản thân. Cũng có thể là do căn phòng. Chắc chắn những bức tường không còn vững chãi nữa; chúng tỏa sáng lung linh và nhảy múa như thể ánh sáng huyền ảo đang chuyển động, phản chiếu qua cả một nghìn lăng kính xoay.
“Julia.” Giọng nói lại vang lên, tôi chậm chạp quay đầu lại, với nỗ lực tập trung cao độ, hướng về phía phát ra giọng nói.
Đầu tiên, tôi không thể nhìn thấy thứ gì ngoài khung cửa phòng mở toang, một hình thù màu xám quái dị chặn ngang tầm nhìn ra ngoài hành lang. Hình thù màu xám quái dị mỗi lúc một phình to và trôi bồng bềnh, như những đám mây, về phía tôi, gọi tôi bằng giọng đàn ông rõ ràng mỗi lúc một sắc bén hơn.
“Julia.”
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là, đó không phải tên mình, rồi tôi nghĩ, nhưng mình biết giọng nói ấy, rồi lại nghĩ, Ôi, đó là Tommy, càng thêm chắc chắn, đúng là anh trai đang đứng trước mặt tôi, khoác lên vẻ mặt cha tôi mỗi lần thấy một trong hai anh em bị ốm. Đó là vẻ mặt khổ sở và lo lắng xen lẫn bất lực thảm thương, lời đáp của tôi hoàn toàn vô thức. “Em ổn mà, Tom. Thật đấy.” Rồi nói tiếp, khi thực tại tác động đến mình mạnh mẽ hơn, “Anh đang làm cái trời ơi đất hỡi gì ở đây thế này?”.
Anh lờ câu hỏi của tôi đi, tiếp tục nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt lúc này dường như trở nên hứng khởi tột độ hơn là lo lắng. “Em không ở đây”,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mariana/495018/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.