Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc hít vào một hơi khí lạnh. Thứ được lôi ra không thể gọi là xác người nữa. Một nửa lộ ra được bọc trong lớp băng dày đến hơn một tấc, như một quả cầu băng. Bên trong quả cầu băng đó là một đám máu đỏ lòm, toàn những cục máu đông cứng, giữa những cục máu là một cái xác đã bị lột da, toàn thân máu thịt đỏ hon hỏn. Cái xác bị băng bọc kín, co rúm như một con mèo nằm co quắp.
Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc nhìn mà kinh hãi. Đôi mắt của cái xác máu trũng sâu xuống, con ngươi trắng dã, đục nhờ.
Nhị Rỗ nghĩ thầm, sự việc này bảo kỳ lạ thì cũng rất kỳ lạ, nhìn tư thế của hai cái xác này, vừa giống liên thi mà ông nội ghi chép, lại giống như chuyện xác máu bắt người vẫn lưu truyền rộng rãi ở miền Tây tỉnh Hồ Nam. Có điều dù giả thuyết nào đúng thì viên qua nhất phẩm này cũng chết vì độc từ xác máu, nếu không phải là âm dương xung khác, dương khí bị âm khí át đi, thì cũng là thi độc công tâm, bị xác máu bắt, chưa đầy mười lăm phút sau là tắt thở. Chết thì chết, nhưng tại sao lúc chết còn cười kỳ dị như vậy? Ông ta bị xác máu bắt được, khóc không còn kịp, tại sao lại cười?
Dương Hoài Ngọc đứng trước cái xác máu, vung chân đá qua quả cầu băng mấy cái, nhưng quả cầu băng này quá cứng, chẳng mảy may tổn hại gì. Cô chẳng nói chẳng rằng, liền giơ súng lên, bắn mấy phát vào quả cầu băng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-am-duong-i/429050/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.