Chợt Vương Uy thấy lòng tự nhiên chùng xuống, cả người toát mồ hôi lạnh, liên tục mấy lần giật bắn lên như bị điện giật, ngay cả lòng bàn tay cầm đuốc của anh cũng đẫm mồ hôi. Toàn bộ cung điện quả thực không có một con rắn đen nào, vậy đàn rắn đông như thế trong nháy mắt có thể đi đâu?
Nhị Rỗ đứng dưới chân tháp hỏi vọng lên:
- Chỉ huy có thấy gì không?
Vương Uy cau mày, nói:
- Nơi này thật kỳ dị, không thấy bóng dáng con rắn nào cả, chỉ có cung điện băng và rừng tháp băng mà thôi, quả là quái gở.
Vương Uy quan sát kỹ động tĩnh phía dưới, rồi thoăn thoắt leo xuống. Vừa xuống đến mặt đất, bỗng anh đá phải vật gì đó, vật đó phát ra một tiếng leng keng rồi lục cục lăn ra xa.
Dương Hoài Ngọc và Nhị Rỗ vội đuổi theo, chỉ thấy vật kia bị đá văng ra xa bốn năm mét, Dương Hoài Ngọc vừa nhặt lên đã kêu “ôi” một tiếng.
Nhị RỗDương Hoài Ngọc chạy đến, thoạt trông thấy vật đó, Vương Uy đã giật thót mình, chẳng phải đó là cái tẩu thuốc không lúc nào rời khỏi miệng lão Tôn hay sao? Tại sao nó lại ở đây?
Nhị Rỗ chen vào:
- Chẳng phải đây là cái tẩu lão Tôn vẫn ngậm hay sao?
Vương Uy và Dương Hoài Ngọc cùng gật đầu. Dương Hoài Ngọc sa sầm nét mặt, lão Tôn nuôi cô từ nhỏ, tuy Nhị Rỗ đã vạch ra bấy nhiêu điểm khả nghi về lão Tôn, nhưng cô vẫn luôn lo lắng cho lão. Suốt mười năm nay Dương Hoài Ngọc chưa bao giờ thấy cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-am-duong-i/429052/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.