Không nhớ?
Hiểu Hiểu nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Thiếu Hoa thì chỉ cười trừ, thật ra bây giờ có giấu đi thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Tô Niệm bên Hàn Thiên đã dùng ánh mắt khó hiểu nhìn vụn bánh cùng miếng vải trắng trên đầu Hàn Thiên mất rồi.
Tô Niệm chồm người đưa tay lấy vụn bánh khỏi khóe môi Hàn Thiên, đưa lên trước mặt mình nhìn một lúc lâu.
Rồi đưa sang phía có ba kẻ đang đứng dàng hàng ở kia.
"Không phải Hàn Thiên đang hôn mê sao, bánh này ở đâu ra?"
Ôn Thiếu Hoa không biết làm sao, liền quay sang Hiểu Hiểu không ngừng chớp mắt, ý muốn cô nói giúp.
"Thiếu Hoa, Đại Mao không phải khi nảy hai người ở trong này làm gì đó rất lâu sao?"
Ôn Thiếu Hoa cau mày nghiêng đầu biểu cảm khó coi nhìn Hiểu Hiểu.
Tại sao trong lúc này không giúp mà còn đào bới cả chuyện cũ như thế chứ?
Ôn Thiếu Hoa chỉ nhận lại vẻ mặt làm ngơ của Hiểu Hiểu, thôi thì dựa vào mình vậy, hắn tươi cười đi đến bên cạnh Tô Niệm, tay đưa ra cầm lấy vụn bánh quăng xuống sàn phủi phủi tay.
"Khi nảy...ừm...là khi nảy...khi nảy..."
Nhìn Ôn Thiếu Hoa ấp úng Tô Niệm càng nghi ngờ.
Trố mắt nhìn hắn.
Bỗng một ý tưởng vụng về nảy ra trong đầu Ôn Thiếu Hoa, hắn vừa cười vừa chỉ chỉ chỏ chỏ.
"Khi nảy tôi và Đại Mao thấy hơi đói, có ăn chút bánh, bỗng nghe thấy tiếng gì đó cứ tưởng Hàn Thiên tỉnh lại động đậy, nên có qua xem thử, chắc trong lúc khom người vô tình rơi trúng thôi mà"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-dang/251128/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.