Đại Mao nghe Ôn Thiếu Hoa gọi tên mình thì ngơ ngơ hớt ha hớt hãi chạy tới bên cạnh giường Hàn Thiên, nhưng tay chân thì chẳng được việc gì cả, càng đụng vào càng khiến mọi thứ rối tung lên, lại loay hoay sao đó mà chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn vỡ ra.
Bốn con mắt cứ thế trân trân nhìn Đại Mao cau mày.
Ôn Thiếu Hoa hai mắt nheo lại lịch thiệp cố gắng kiềm nén, nhất định không được mắng người.
"Có lẽ tôi không nên nhờ cậu thì tốt hơn"
Nói xong Ôn Thiếu Hoa lại tập trung quấn lại mảnh vải cho Hàn Thiên, để lại một Đại Mao uất ức đứng đó.
Rõ ràng ngay từ đầu cậu ta đã không muốn tham gia vào ba cái trò trẻ con này rồi, nhưng là ai một hai buộc phải cậu phải tham gia, không phải là Ôn Thiếu Hoa hắn sao?
Người là do hắn chọn, xảy ra sai xót không phải là do tầm nhìn của hắn hạn hẹp hay sao? Vậy thì hắn cũng nên tự chịu trách nhiệm đi, trách ai chứ?
Bên ngoài Tô Niệm cùng Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng cốc vỡ vang ra, khiến cả hai lo lắng không thôi.
Họ cứ như hai con mèo mắt mù, tai thì nghe được mọi động tĩnh xung quanh nhưng còn mắt thì tối đen như mực.
Càng sốt ruột, Tô Niệm lại liên tục vươn tay tạo lực tác động vào cánh cửa ngăn cách giữa hai thế giới.
Tiếng đập cửa ngày càng lớn hơn, rất may Ôn Thiếu Hoa cũng vừa lúc băng bó xong.
Nhìn thì không giống lúc đầu cho lắm nhưng có thì vẫn hơn mà.
Nếu có gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-dang/251130/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.