Hiểu Hiểu vội vàng kéo tay áo lau mặt cho Ôn Thiếu Hoa.
"Cô hét lớn như thế để làm gì?"
Ôn Thiếu Hoa mở mắt, vô tình lại bắt gặp chiếc cổ trắng ngần của Hiểu Hiểu, không ngờ hắn lại tham lam ngắm nhìn một lúc, không hiểu sao chiếc cổ của cô lại cứ thu hút tầm mắt của hắn đến như thế.
Hiểu Hiểu cảm nhận được điều kì lạ, liền bỏ tay ta khỏi mặt hắn.
"Tôi xin lỗi"
Ôn Thiếu Hoa nhìn vẻ mặt khó xử đến ngại ngùng của cô không hiểu sao lại mỉm cười.
"Đi ngăn họ thôi"
Hiểu Hiểu gật đầu.
Cả hai liền nhanh chóng quay trở lại phòng bệnh.
.......
Trong phòng chỉ còn lại Hàn Thiên cùng Tô Niệm.
Rõ ràng cả hai đang trước mặt nhau nhưng khoảng cách thì xa đến nỗi không thể với tới nhau.
"Thiên"
Tô Niệm nhìn Hàn Thiên rụt rè bất giác lại gọi tên anh.
Hàn Thiên nhướng mày phản ứng nhưng rồi cùng chỉ im lặng cũng không chịu ngước mắt nhìn cô.
Hàn Thiên thật sự chết tâm rồi sao? Chắc chắn anh giận cô nhiều lắm.
"Cảm ơn anh vì năm xưa đã che chở cho gia đình tôi"
"Cũng thành thật xin lỗi anh vì đã hiểu lầm anh lâu đến như thế còn làm ra một số chuyện không đúng"
"Thành thật xin lỗi"
Tô Niệm nói xong liền cúi người trước Hàn Thiên.
Trong tâm tâm Hàn Thiên anh chưa bao giờ trách cô cả.
Cô cũng chưa từng nợ anh bất kì thứ gì hết.
Nên việc cảm ơn hay xin lỗi anh thấy điều đó không cần thiết.
"Em với Ôn Thiếu Hoa hai người....?"
Hàn Thiên bỗng nhiên quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-dang/251140/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.