Bởi vì tay Tranh Phù bị thương, sớm định ngày phẫu thuật nhưng lại chậm chạp không tiến hành. Đến tháng mười, băng gạc trên tay cô cũng được tháo. Miệng vết thương kết vảy, thường xuyên bị ngứa thật sự rất khó chịu, nhưng cô lại không thể gãi.
Tháng mười ở Thượng Hải vẫn còn rất nóng, nắng cuối thu nghịch gay gắt khiến trong phòng lúc nào cũng phải bật điều hòa. Nhưng miệng vết thương ngứa làm Tranh Phù không ngủ được, nên dứt khoát đứng lên chạy tới tầng cao nhất.
Không thể không nói Triệu Hành Uy đúng là biết hưởng thụ cuộc sống, tầng sáu của biệt thự là một hoa viên, nhìn ra xa còn có thể nhìn thấy ánh đèn nê ông. Khu vực náo nhiệt xa xa hoàn toàn bất đồng với vẻ u tĩnh ở nơi này, khác nhau như trời và đất vậy. Có thể ở được một nơi u tĩnh trong một khu náo nhiệt như vậy, cũng khó trách tấc đất tấc vàng.
Cô cứ tưởng muộn thế này sẽ không còn ai trên tầng thượng, ai ngờ đã có người chiếm trước, hơn nữa còn là chủ nhân của nơi này. Đứng ở cửa Tranh Phù không biết mình có nên đi vào hay không, dù sao cô cũng chỉ là khách.
Triệu Hành Uy thấy Tranh Phù định rời đi thì vẫy vẫy tay với cô. Tranh Phù nghĩ lại dù sao chủ nhân cũng không thèm để ý, cô làm chi còn phải rời khỏi? Cô nhún nhún vai, thoải mái đi qua, ngồi xuống chiếc ghế dài mát lạnh bên cạnh Triệu Hành Uy.
“Muộn thế này rồi còn không ngủ được sao?”
Mặt Triệu Hành Uy vẫn không chút thay đổi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-mau-co-yeu/258435/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.