Đồng Niên bừng tỉnh.Cửa sổ mở, một cơn gió thổi vào làm tóc anh rối tung, xuyên qua tai anh, tiếng gió rít liên hồi lọt qua tai, càng ngày càng to, cho đến khi anh tỉnh lại.
Đồng Niên vẫn nằm trên giường, anh bất giác đưa tay sờsoạng bên cạnh, bên cạnh trống không.
Anh thận trọng mở mắt.
Trong phòng tối om, không nhìn thấy gì hết, chỉ cảm thấy chiếc giường anh đang nằmkhông được thoải mái lắm, hình như nó hơi nhỏ, anh lại sờ sang bên cạnh, đúng là Vũ Nhi không nằm cạnh anh.
Vũ Nhi đi đâu mới được chứ? ĐồngNiên cất tiếng gọi Vũ Nhi, không có ai đáp lại, chỉ có những âm thanhghê sợ từ trên trần nhà phản xuống, lại dội mạnh vào tai anh.
Chẳng lẽVũ Nhi lại đi ra ngoài? Đồng Niên có chút nghi ngờ và bước xuống giườngnhư thế nào thì anh cũng không rõ lắm.
Anh cảm thấy không khí trongphòng hơi ngột ngạt, nên anh vội đi về phía cửa sổ, nhìn ra màn đêm phía bên ngoài, anh nhìn ngắm mặt trăng và hiểu rằng bây giờ là nửa đêm.
Anh đang nghĩ cái gì, anh nhìn về phía tầng ba của ngôi nhà đối diện, saucánh cửa sổ của căn phòng trên gác ba vẫn là một màu đen kịt, không nhìn thấy gì hết.
Đột nhiên Đồng Niên cảm thấy có gì đó không đúng, do mắtanh nhìn không đúng, anh vẫn còn nhớ lúc anh xem băng, anh phải hơingước cổ lên nhìn cửa sổ tầng ba của ngôi nhà đối diện; nhưng bây giờanh chỉ cần nhìn thẳng sang.
Anh đang nghi ngờ không biết có phải domình nhìn nhầm không? Trừ phi, đây là tầng ba.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-meo/1421433/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.