“Cậu đến đấy à?”
Mễ Nhược Lan mỉm cười nói với Đồng Niên.
Tóc cô che lấp hất phân nửa khuôn mặt, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Đồng Niên khiến anh cảm thấy hơi lúng túng.
Cô tiếp tục nói: “Thực ra tôi đã đoán được cậu sẽ đến đây, Vũ Nhi của cậu đâu? Cô ấy không đi cùng cậu sao?”
“Cô ấy không biết tôi đến đây.”
Mễ Nhược Lan lắc đầu nói: “Cậu không nên giấu cô ấy.”
Ánh mắt Đồng Niên dừng lại bên ngoài cửa sổ phía sau cô, các bông hoa bên ngoài vườn hoa đã tàn hết, anh nói đầy luyến tiếc: “ Tiết xuân dài sợ hoa sớm nở, huống hồ lạc hồng vô số.”
“Anh cũng thích tân từ ư?”
“Tôi chỉ nhớ hồi tôi còn nhỏ, bố tôi thường đọc bài từ này.”
“Hãy nói về bố cậu đi.”
Đồng Niên lắc đầu: “Đó là việc xa xưa rồi, ấn tượng của tôi về ông chỉ có thế mà thôi.
Năm tôi mười tuổi, ông đã mất do một sự cố.”
“Thế còn mẹ cậu?”
“Trước khi bố tôi qua đời không lâu, bà đã mất tích, không hề thấy xuất hiện nữa.”
“Trông bà ấy thế nào?”
“Mẹ tôi là một người phụ nữ đẹp nhất trên đời.”
Mễ Nhược Lan mỉm cười: “Thế thì cậu rất hạnh phúc.”
“Không, tôi không hạnh phúc.
Chính vì thế mà tôi đã mất mẹ.”
“Đồng Niên, xinh đẹp không có tội.”
Mễ Nhược Lan chậm rãi nói, dường như đang chỉnh lại cách nói của anh.
Ánh mắt của Đồng Niên bỗng trở nên lạnh lùng đến lạ thường, trả lời: “Trong con mắt của một số người, xinh đẹp là cái tội bẩm sinh.”
Mễ Nhược Lan lấy tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-meo/462576/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.