Cảnh Huy Đế im lặng, một người cứng đầu, một người thường làm ông ta nghẹn lời, không có ai khiến ông ta bớt lo.
Ông ta thở dài: "Giờ ngươi có thể nhận rồi."
Mắt Hứa Hàm Nguyệt sáng lên: "Ta, ta thật sự có thể nhận sao?"
"Người đã đến trước mặt trẫm rồi, còn có thể không nhận sao?" Cảnh Huy Đế nói, trừng mắt nhìn Sở Du Ninh không vui: "Không nhận thì làm sao trả lại sự trong sạch cho trẫm được."
Hứa Hàm Nguyệt lập tức lộ vẻ vui mừng, quay đầu gọi Sở Du Ninh: "Muội muội."
Sở Du Ninh:??
Thẩm Vô Cữu:!!
Cảnh Huy Đế:...
Cảnh Huy Đế cảm thấy không chỉ trước mặt Sở Du Ninh, mà trong mắt đám người Sở Du Ninh này, ông ta cũng không còn uy nghiêm của bậc đế vương, quả nhiên là gần mực thì đen.
Sở Du Ninh nhìn Hứa muội muội đang cười tươi với mình, ngơ ngác nhìn Cảnh Huy Đế: "Phụ hoàng, có phải xưng hô sai rồi không?"
Cảnh Huy Đế cười lạnh: "Chỉ cần ngươi dùng chút đầu óc thì sẽ không hỏi ra câu này, đó là tỷ tỷ của ngươi!"
Sở Du Ninh chớp mắt, nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ta không nghe nhầm chứ?"
Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Không nghe nhầm, bệ hạ nói Hứa cô nương là tỷ tỷ của nàng."
Suy đoán vừa rồi được chứng thực, hắn gần như đã hiểu rõ mọi khúc mắc. Vì sao năm đó Hứa Viễn Chi được Cảnh Huy Đế trọng dụng, vững vàng vào nội các, lại đột nhiên vì can gián mà bị giáng chức ra khỏi kinh thành, vì sao Sở Du Ninh hai lần đi đón Tứ công chúa về, Tứ công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-dai-lao-xuyen-thanh-qua-phu-vay-nam-nhan-trong-phong-ta-la-ai/2703048/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.