Mỗi người đều vội vàng đánh giặc, mọi người đều quay chung quanh việc đánh giặc, thậm chí không
biết chừng người chân chính có năng lực ức chế virus tận thế cũng chạy ra bên ngoài đánh giặc, vậy
ai có rảnh rỗi để nghiên cứu? Ai có rảnh để phát triển Bách Hoa thành?
Người có năng lực ức chế virus tận thế không cẩn thận chết trận thì làm sao bây giờ?
Cho nên hắn phải đi! Quyết tâm phải đi!
Sau khi hắn đi, toàn bộ những căn cứ khác sẽ buông tha chà đạp Bách Hoa thành, trạng thái chiến
tranh của Bách Hoa thành cũng sẽ giải trừ dần dần trở về với sự phát triển vốn có.
An Nhiên đứng dưới mưa tuyết, trong lòng dần dần động dung, nàng nhìn Trần Triều Cung, cười một
chút, lý giải dụng ý của Trần Triều Cung, nàng gật gật đầu, cho phép Trần Triều Cung rời đi.
Có khả năng rất nhiều người vô pháp lý giải vì sao An Nhiên sẽ cho phép Trần Triều Cung rời đi, mặc
dù khả năng hắn là nhân tố kia có giảm sút, nhưng theo tính cách của nàng, chỉ cần Trần Triều Cung
có 1% khả năng là người kia nàng đều sẽ không mạo hiểm như vậy.
Bởi vì không có người biết, bộ rễ thực vật dưới nền đất của An Nhiên, đã vươn ra phạm vi lớn như
thế nào, cũng không có người có thể đoán trước được con đường Trần Triều Cung trở về căn cứ Kim Môn
phải trải qua bao nhiêu trắc trở.
Ở Bách Hoa thành, nhìn chằm chằm Trần Triều Cung không chỉ có một đôi mắt, hắn muốn từ Bách Hoa
thành trở lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/988536/chuong-889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.