Triệu Như ôm bình nhỏ, nhìn An Nhiên một cái, biểu tình có chút hồn bay phách lạc đi vào sân, tiếp
tục muốn đi thả nước luyện tập dị năng, Lương Tử Ngộ mặc nàng đi vào, hắn thì dùng đôi mắt đỏ mở ra
cốp xe, lấy ra từ bên trong một ít chăn gối.
Đệm chăn của tòa nhà này đã bị người sống sót đi qua lục soát lấy đi hết, cho nên nơi này có nhiều
người như vậy, tốt xấu gì trải một chiếc chăn lót xuống đêm nay có thể ngủ thoải mái là được.
An Nhiên ngồi ở trong xe, cầm mấy bộ quần áo nhỏ trong tay nhìn Lương Tử Ngộ bận bận rộn rộn, thở
dài không nói gì.
Một lát sau, Tiểu Bạc Hà vẫn luôn đứng ở ngoài xe hỗ trợ cầm đèn pin chiếu sáng, mở
tay ra hỏi:
"Tỷ tỷ, đây là cái gì?"
An Nhiên ngồi xuống rìa của thùng xe, thông qua ánh sáng đèn pin thấy, hỏi:
"Tinh hạch ở trong túi ngươi hay sao?"
"Không biết, ta không hiểu được sao nó lại xuất hiện trong tay ta."
Vẻ mặt Tiểu Bạc Hà rất ngây thơ, đem viên tinh hạch nhỏ kia đưa cho An Nhiên, vừa ngửa bàn tay ra
lại có một viên.
"Cứ như vậy, chỉ cần ta nghĩ đi đào tinh hạch dưới đất, nó liền ở trong tay." An Nhiên nhận lấy
viên tinh hạch trong tay Tiểu Bạc Hà, nghĩ nghĩ, vỗ vỗ lên chiếc thùng bên cạnh, hỏi:
"Trong này là cái gì? Ngươi có thể lấy ra được không?"
Sau đó Tiểu Bạc Hà nghiêng đầu, nhìn chiếc thùng bên người An Nhiên, trong tay xuất hiện một chiếc
mũ, nàng có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/989087/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.