Bạch Lạc nhích người tới trước một chút, ngước đầu cẩn thận nhìn khối băng.
Cố Cảnh Thừa theo sát phía sau.
Đến gần hơn, cả hai nhìn rõ hơn.
Trong khối băng quả thực có thứ gì đó.
Do lớp băng dày cộp, không thể nhìn rõ hình dạng vật bên trong.
Chỉ mơ hồ thấy bốn sợi xích sắt to lớn c*m v** người nó.
Nhìn kỹ hơn, còn có thể thấy vô số ống nhỏ li ti c*m v** cơ thể vật đó, cuối cùng hội tụ lại ở một ống lớn.
Đầu ống lớn nhô ra khỏi khối băng bị vật gì đó đè lên.
Những ống này đều có màu đỏ tươi, giống như những mạch máu mọc ra từ trong băng.
Cố Cảnh Thừa cao mét chín, vươn tay vừa vặn chạm tới đầu ống bị bịt kín kia.
Anh đưa tay khẽ chạm vào miệng ống, phát hiện ngón tay mình nhuốm đỏ.
Đưa lên mũi ngửi, anh kết luận:
“Treo trên cao, dùng xích sắt khóa lại, băng đá bao phủ, hóa ra chỉ để lấy máu thứ này, xem ra máu của nó rất quý giá.”
Bạch Lạc ngửa đầu, lặng lẽ nhìn vật thể bên trong khối băng.
Dù chỉ nhìn thấy hình ảnh mơ hồ của nó, trong lòng cậu đã cảm thấy khó chịu.
Cậu hiểu rằng, thứ bị băng phong kia, chắc chắn là thứ mà trước đây cậu rất để tâm.
Cậu quay đầu nhìn Cố Cảnh Thừa: “Cố Cảnh Thừa, cứu nó đi.”
Cố Cảnh Thừa nhìn rõ sự lo lắng và gấp gáp trong mắt cậu.
“Thứ trong băng rất mạnh, cậu chắc chắn muốn thả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-meo-nho-hung-du-cua-dai-lao-vua-ngot-ngao-vua-quyen-ru/2883479/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.