Thành phố S, ở Nhất Trung, tầng 3 phòng thứ 1.
Nguyễn Ninh trong mắt cất giấu một tia mê mang, tầm mắt dừng ở trên bảng đen, tâm tư lại không ở trên đó.
Cho nên......
Cứ như vậy xuyên sách?!
Một giây trước, Nguyễn Ninh còn ở nhà mình chuẩn bị ngủ, giây tiếp theo lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng học, trong đầu còn nhiều thêm một ít kí ức không thuộc về cô.
Thông qua ký ức cũng biết, thế giới này là một quyển tiểu thuyết mạt thế nam chủ được trọng sinh, bởi vì không biết virus bùng nổ, toàn nhân loại lâm vào khủng hoảng xưa nay chưa từng có, một ít người bị virus cảm nhiễm lúc sau đã từ người biến thành quái vật, cũng được gọi là tang thi.
Tang thi không có cảm giác đau, lấy máu người làm thức ăn, hơn nữa chỉ cần là người bị chúng nó cắn một ngụm, phá da, đều có tỉ lệ rất lớn biến thành tang thi. Bởi vậy mạt thế bùng nổ không đến một tuần, nhân loại trên địa cầu liền giảm mạnh tới rồi còn một nửa.
Bất quá cũng may trời không tuyệt đường người, đã có tang thi, cũng sẽ có dị năng giả, dị năng xuất hiện làm một bộ phận nhân loại có năng lực phản kháng.
Mà nam chủ Cố Diệc Thừa trước khi trọng sinh có được năng lực công kích cực cường đại dị năng hệ lôi, sau khi trọng sinh lại là nhiều thêm một cái dị năng không gian, dị năng không gian của hắn còn không giống với người khác. Không gian của nam chủ có thể chứa toàn bộ vật tư loại trung như một siêu thị nhỏ.
Mà mạt thế bùng nổ, vừa vặn là chiều nay 3 giờ rưỡi, cũng chính là khi kết thúc tiết thể dục.
Nguyễn Ninh bỗng chốc từ trên chỗ ngồi đứng lên, ghế khi di chuyển, phát ra một chút động tĩnh.
Trên bục giảng cô giáo nhìn qua, hỏi: "Nguyễn Ninh, làm sao vậy?" Bởi vì Nguyễn Ninh thành tích tốt, Cố lão sư không có tức giận, chỉ nghi hoặc là cô vì sao lại đứng lên.
Nguyễn Ninh trong lòng hoảng loạn, ngoài miệng nhanh chóng nói: "Cô ơi, thân thể em không thoải mái, có thể đi đến phòng y tế không?"
Cô giáo nhớ tới Nguyễn Ninh trước đó từng có biểu hiện, cô bé là một người tính tình ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, lại thấy cô hiện tại sắc mặt tái nhợt, không giống như là muốn giả bệnh để trốn tiết, liền đồng ý, trong giọng nói còn mang theo một tia quan tâm:
"Đi đi, nếu thật sự không thoải mái hôm nay liền có thể về nhà nghỉ ngơi, cô kí cho em giấy xin phép nghỉ."
"Cảm ơn cô." Nguyễn Ninh ngoan ngoãn cầm cặp sách đi ra khỏi phòng học.
Từ phòng học ra tới một lúc sau, Nguyễn Ninh không có đi phòng y tế, mà là chạy chậm hướng cổng trường mà đi.
Thời gian không đợi người, từ khi tiếp thu ký ức Nguyễn Ninh thậm chí còn tự hỏi chính mình vì cái gì dư thừa thời gian ở chỗ này, việc hiện tại trước tiên phải làm chính là trước khi mạt thế bùng nổ phải chuẩn bị một ít vật tư, sau đó đi tìm một cái nơi tương đối an toàn dàn xếp xong xuôi rồi nói tiếp.
Đến nỗi tương lai thế nào, Nguyễn Ninh hiện giờ không rảnh mà đi nghĩ.
Hiện tại là 2 giờ 30 phút
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.