" Cháu gái, như thế nào một người lại mua nhiều đồ ăn đến vậy a, cháu có thể ăn hết sao?"
Hiện tại siêu thị cơ bản là không có người mua đồ, người bán hàng là một bà lão gặp người tới mua đồ là một cô gái xinh đẹp, khó tránh khỏi hỏi thăm một câu.
Thời gian dư lại không nhiều lắm, trong lòng Nguyễn Ninh nôn nóng, hận không thể đem những đồ đáng giá trên người cho bà lão trước mặt, sau đó cầm tất cả đồ vật trong rổ chạy nhanh đi, nhưng trên mặt lại thẹn thùng mà cười cười, " Bà ơi, không thể nhanh lên cho con tính tiền sao, con còn có việc gấp."
Nghe được cô nói như vậy, bà lão cũng liền không lắm miệng nữa, tốc độ nhanh hơn, quét mã những đồ vật trong túi, nói: "Tổng cộng là 502 tệ."
Chờ lúc sau mạt thế đến, tiền liền không còn đáng giá nữa. Nguyễn Ninh đương nhiên sẽ không bủn xỉn lấy mấy trăm đồng tiền, thống khoái mà thanh toán.
Bất quá Nguyễn Ninh khi đi đến cửa, bước chân tạm dừng một chút, sau đó tốc độ nhanh hơn rời đi. Không có đi mở miệng nhắc nhở bà lão về tận thế sắp đến.
Không nói đến bà lão có thể tin tưởng cô chỉ là một người xa lạ, tin tưởng thế giới đang yên bình tự nhiên lại phát tán ra virus tang thi.
Ở cái siêu thị này, ít nhất có ăn có uống, sẽ không lo bị đói, so ra nếu ở trên đường đột nhiên bị tang thi đả thương bị cảm nhiễm, thì ở trong nhà chết đói tốt hơn rất nhiều.
Lại nói cô cũng không phải Bồ Tát sống, chính mình còn khó bảo toàn, quản không được cho người khác nhiều như vậy.
Nguyễn Ninh thở hồng hộc mà đem theo một đống đồ vật về nhà.
May mắn trong tòa nhà này có trang bị thang máy, bằng không cô có khả năng sẽ mệt quá nằm liệt trên đường. Cũng sẽ không thể nhanh như vậy liền trở về.
Nằm ở trên sô pha mềm mại, Nguyễn Ninh trong đầu trống rỗng, tầm mắt lại gian nan mà nhìn thoáng qua đồng hồ xem thời gian.
- - 3 giờ 29 phút.
Rốt cuộc cũng đuổi kịp......
Kỳ thật ở thời điểm vừa trở về, Nguyễn Ninh thiếu chút nữa không khống chế được bản thân, trực tiếp nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi.
Cuối cùng vẫn là kiềm mình lại, hơn nữa đối với tương lai là cái loại khủng hoảng sinh hoạt cô có khả năng chết đói mới làm nàng từ bỏ chạy về phía sô pha, liền nước cũng chưa uống được một ngụm, liền lập tức chạy ra ngoài đi mua một lần vật tư nữa.
Tuy rằng Nguyễn Ninh từ trường học trở về, so với thời gian dự tính ban đầu sớm hơn 3 phút, 3 giờ 12 phút đến nhà. Nhưng lần thứ hai đi ra ngoài mua vật tư thời gian quá khẩn trương, Nguyễn Ninh dọc theo đường đi cả người đều sợ hãi, trái tim nhảy lên đến lợi hại, cảm giác dường như muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài, sợ trên đường xuất hiện biến cố.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, cô còn cố ý ở siêu thị cầm một cái dao phay, cũng mặc kệ là bao nhiêu tiền, liền nhét hết vào rổ mua sắm.
Liền tính nếu không cẩn thận gặp phải tang thi, tốt xấu gì cô cũng có đồ vật phòng thân.
Tiểu khu ở cửa hông cũng có một siêu thị nhỏ, đồ vật tuy rằng không nhiều, nhưng so với siêu thị kia gần nơi cô ở, hơn nữa nối liền với tiểu khu bên cạnh, xung quanh lượng người ở cũng không nhiều lắm, lúc đến mạt thế tỉ lệ gặp được tang thi sẽ càng nhỏ, cũng càng thêm an toàn.
Nguyễn Ninh còn cân nhắc, sau khi mạt thế đến nếu cô còn muốn ở trong tiểu khu đi xuống để thu thập vật tư khẳng định nơi đầu tiên suy xét sẽ là cái siêu thị này.
Mặt khác, Nguyễn Ninh còn liếc thấy cách siêu thị không xa còn có một tiệm thuốc, chẳng qua cô thật sự là không có thời gian đi vào, chỉ vội vàng nhìn lướt qua, liền cố hết sức chạy về nhà thật nhanh, thiếu chút nữa còn suýt ngã.
Nhưng khi tưởng tượng đến cảnh về trễ, liền có khả năng gặp được khuôn mặt xấu xí, biến dạng của tang thi, cô không dám dừng lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.