Là một người đang tránh ở hiệu thuốc, Nguyễn Ninh thở mạnh cũng không dám, từ kệ để hàng ngó đầu ra quan sát tình huống bên ngoài.
Chờ đến khi động tĩnh bên ngoài hoàn toàn biến mất, xung quanh cũng nhìn không thấy tang thi, Nguyễn Ninh lúc này mới dám từ hiệu thuốc chạy ra.
“Không được, nơi này không thể đi tiếp, về chung cư đi.”
Không có gì so được với ở chung cư, nơi đó cho Nguyễn Ninh cảm giác an toàn. Ít nhất cho tới hiện tại là như thế.
Nguyễn Ninh quyết đoán bỏ đi ý nghĩ đến tiệm thuốc lấy dược phẩm tiếp. Mặc kệ thế nào, nơi này không nên ở lại lâu, cô không muốn ở lại để gặp tang thi a.
Lại nói vì một chút thuốc mà mạo hiểm đi như vậy cũng không đáng giá, ở chung cư của nguyên chủ hòm thuốc của cô đã thu vào không gian, bên trong dược phẩm cũng đủ để ứng phó với một số tình huống.
Thật sự không cần mạo hiểm, về sau cũng có thể tìm cơ hội đi tiệm thuốc để lấy, cô hiện tại cũng không có nhu cầu cấp bách.
Nguyễn Ninh một khắc cũng không ở lại nơi này, xoay người bước nhanh tới tiểu khu, giống như phía sau có cái gì đáng sợ đang truy đuổi cô.
Nhưng lần này trở về, Nguyễn Ninh liền gặp vận may chó má.
Cô bởi vì ở siêu thị lấy vật tư chậm trễ một tiếng rưỡi, lúc này mặt trời đã lên cao, có lẽ là bởi vì phía trước tiểu khu phát sinh động tĩnh, nên tang thi trong tiểu khu cũng trở nên càng thêm xao động, Nguyễn Ninh mất rất nhiều công sức mới thuận lợi né tránh chúng nó, không có cùng chúng nó tiếp xúc gần gũi.
Nhưng né vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, Nguyễn Ninh thật vất vả né tránh tang thi, liền thấy ở chung cư cao tầng bên cạnh có vài người dòm đầu ra cửa sổ nhìn, cô khẳng định là bị nhìn thấy, bởi vì còn có người ở bên trên hướng về phía cô lớn tiếng kêu gọi, thiếu chút nữa còn đem tang thi dẫn tới một lần nữa.
“ Cô gái, bên ngoài hiện tại tình huống như thế nào a? Người quốc gia phái tới cứu chúng ta rốt cuộc khi nào mới tới đây?!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.