Đoàn người cô sau hôm nay lại có thêm một số thành viên mới.
Bọn họ vô cùng ngại ngùng vì từ đầu đối chọi với nhóm người bọn cô nhưng Chu Gia Vân và các anh em cũng không để ý.
"Mami, xem con nè.
Con là ma tóc dài"
"Con nửa"
Bọn nhóc ăn uống no say bắt đầu chạy qua chỗ tóc rơi rớt của ả ta mà chơi đùa.
Nhìn bọn nhỏ lăn lộn trong đống tóc mà cô vô cùng bức lực.
Chưa đầy mười phút sau đám tóc chui vào áo, vào mũi, vào chân làm bọn nhọc ngứa ngáy muốn thoát ra nhưng không hiểu sao lôi hoài vẫn không hết.
"Cho chừa cái tính nghịch ngợm của mấy đứa"
Thanh Nguyệt cùng Tử Hoàng bất lực lôi bọn nhóc ra khỏi mớ tóc đang rối nùi, nhìn bọn nhóc ngứa ngáy đưa đôi tay bé nhỏ như búp măng để gãi lưng rồi gãi khắp người đến trầy da làm cô hốt hoảng đem bọn nhóc vào xe bus, thả vào bồn tắm rồi thả nước linh tuyền, tới lúc này bọn nhỏ mới hết ngứa.
Mà tưởng bốn nhóc biết chừa rồi sẽ ngoan ngoãn tắm gội thì mấy nhóc quậy nước bắn tung toé khắp nơi.
Sao hôm nay bảo bảo nhà cô tích cực quậy phá vậy? Không lẽ ở lâu ngày với cái tên Doãn Lãng đó cũng bị lây hả trời.
"Mấy đứa tắm lẹ không thì mẹ cho làm người tuyết hết đó nghe không?" - Thanh Nguyệt đe doạ bọn nhỏ trong bất lực.
"Người tuyết ở đâu vậy mẹ?"
"Đến khi nào mới có tuyết ạ?"
"Con muốn nặn người tuyết giống năm trước ạ"
Có lẽ bốn nhóc tỳ nhà cô đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-trung-sinh-thay-doi-thoi-cuoc/1789871/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.