🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Mứt Chanh

Chương 130: Tuần trăng mật

Ban đầu, Mộ Kiêu Dương đặt vé máy bay lúc 10 giờ sáng, điểm đến đầu tiên trong kỳ trăng mật của hai người là Hà Lan.

Vốn dĩ anh muốn để cô ngủ thêm một chút, thế nhưng chưa đến 7 giờ sáng, cửa phòng đã bị gõ ầm ầm như muốn sập.

Mộ Kiêu Dương cực kỳ tức giận nên gọi cho quản gia bằng đường dây nội bộ, bảo ông báo cảnh sát, lôi cái kẻ khách điên cuồng kia ra ngoài. Không ngờ quản gia lại bảo là Cảnh Lam đang gõ cửa.

Tiêu Điềm Tâm đã bị đánh thức, dụi dụi mắt hỏi: “Là ai thế?”

Mộ Kiêu Dương không cảm xúc: “…Cảnh Lam.”

“Anh ấy sao cứ thích làm phiền người khác từ sáng sớm thế nhỉ? Thật là một sở thích kỳ lạ! Trước kia không có bạn gái thì còn tạm chấp nhận, giờ đã có chị em rồi mà vẫn còn như vậy?”

Tiêu Điềm Tâm mơ màng dựa vào đầu giường, ánh mắt liếc nhìn đầy quyến rũ. Cô không mặc gì, chỉ kéo tấm chăn đỏ thẫm che trước ngực. Cái liếc mắt uể oải đó của cô khiến toàn thân anh như mềm nhũn. Thấy anh đỏ mặt, cô nổi hứng trêu chọc, chui vào trong chăn, trườn ra từ đầu bên kia, thân thể trắng ngần ẩn hiện dưới lớp vải, đường cong gợi cảm thấp thoáng, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt toát lên nét ngây thơ xen chút tinh nghịch. Anh hoảng hốt đứng phắt dậy, cô cười phá lên: “Thôi không chọc anh nữa. Anh đi đi, em ngủ thêm chút nữa.”

Chui lại vào trong chăn, cô còn “hừ” một tiếng: “Tất cả là tại anh! Làm em kiệt sức, buồn ngủ quá! Ngủ mười ngày mười đêm chắc cũng chưa đủ! Hừ!”

Mộ Kiêu Dương dở khóc dở cười.

Anh khoác áo choàng, đi mở cửa: “Cảnh Lam, sáng sớm anh phát rồ gì vậy?”

Không ngờ Cảnh Lam đẩy anh ra, nói: “Tôi không tìm cậu.”

Mộ Kiêu Dương chưa kịp phản ứng, định ngăn lại thì đã muộn, ngón tay chỉ lướt qua lớp vải trên vai anh ấy, người kia đã xông thẳng vào phòng ngủ.

Không ai ngờ Cảnh Lam lại gấp gáp đến thế. Tiêu Điềm Tâm vẫn dựa vào đầu giường chợp mắt, nhắm mắt lim dim, nghe tiếng bước chân thì lười biếng nói: “Haha, A Dương, anh không nỡ xa em đúng không? Quay lại âu yếm với em à?”

Không khí chợt ngưng đọng, Mộ Kiêu Dương vội chạy vào nghe câu đó cũng phải day trán bất lực. Cảnh Lam bỗng gọi: “Tiểu Điềm?”

Tiêu Điềm Tâm ngạc nhiên, hàng mi dài khẽ run lên, hé mắt nhìn rồi đỏ mặt chui sâu thêm vào chăn, nói: “Anh rể, anh không thể đến vào giờ giấc bình thường được à? Gọi ‘Tiểu Điềm’ gì chứ? Chị gọi em thế sao?”

Thì ra là đặc điểm tính cách của Tiểu Điềm xuất hiện trên người cô, chứng tỏ sự hòa hợp giữa cô và Tiểu Điềm rất nhịp nhàng.

“Điềm Tâm, chị em đâu rồi?” Cảnh Lam hỏi.

Tiêu Điềm Tâm lại nhìn anh ấy, thấy anh ấy vội vã như vậy, thậm chí chẳng màng việc cô đang không mặc gì, anh ấy cũng không tránh ánh nhìn: “Chị không phải ở cùng anh à?” Giọng cô ngập ngừng.

Mộ Kiêu Dương đứng chắn trước mặt cô, lạnh nhạt nói:“Cảnh Lam, có thể đợi cô ấy thay đồ trước được không?”

Cảnh Lam chẳng màng, đứng lì đó: “Tôi tỉnh dậy thì cô ấy đã biến mất!” Nói đến hai chữ “biến mất”, giọng anh ấy gần như nghiến răng ken két.

Mộ Kiêu Dương lúc này mới nhớ ra và hỏi:“Điềm Tâm, chị em làm nghề gì?”

“Vệ sĩ riêng? Lính đánh thuê? Tay đấm? Sát thủ nữ?” Tiêu Điềm Tâm cũng mơ hồ: “Em hỏi chị ấy bao nhiêu lần rồi nhưng chị chẳng bao giờ trả lời. Chị ấy mới liên lạc lại với em từ hai năm trước, trước đó mất tích hơn ba năm.”

Cả ba người đều im lặng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Một lúc sau, Tiêu Điềm Tâm lại nói:“Cảnh Lam, anh nên từ bỏ đi. Nếu chị ấy muốn biến mất thì chẳng ai tìm được đâu. Năm đó mẹ chị ấy bệnh nặng qua đời, chị ấy còn chẳng xuất hiện.”

Lời nói này của Tiêu Điềm Tâm rất sắc bén, ngầm ý rằng với chị cô, Cảnh Lam vẫn chưa đủ quan trọng. Ngay cả Mộ Kiêu Dương cũng liếc cô thêm một cái. Anh nhận ra trong cô hiện lên những nét gai góc, rõ ràng là ảnh hưởng từ Tiểu Điềm. Nếu chỉ là Điềm Tâm e thẹn như xưa, cô sẽ chẳng thẳng thắn như vậy với một người đàn ông.

“Cảnh Lam, nếu chị ấy thật sự yêu anh, chị sẽ quay về.” Tiêu Điềm Tâm nói: “Bây giờ, anh có thể đi được chưa? Em chưa mặc đồ.”

Cảnh Lam rời đi, Tiêu Điềm Tâm lập tức lao đến đè Mộ Kiêu Dương xuống giường. Áo choàng anh bung ra, rơi thõng xuống. Cô hôn lên nhúm lông xù trên ngực anh, ngẩng đầu nhìn: “Đồ khốn! Tối qua anh hành em quá đáng. Bây giờ em phải trả thù!”

Mộ Kiêu Dương vẫn sững người, bị cô đè lên mà chưa kịp phản ứng, mũi anh đã ngửi thấy hương rượu vang ngọt nhẹ từ hơi thở cô.

Anh quay đầu, nhìn thấy chai rượu đặt trên bàn đầu giường, chính là chai tối qua đã bị cô uống mất…

Mỗi lần hôn anh, cô đều ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chăm chú đầy quyến rũ, cô hôn anh từ trên xuống dưới, khiến anh phát điên không chịu nổi. Còn đâu Điềm Tâm e thẹn và thụ động chịu đựng mọi đòn tấn công của anh đêm qua… Cô thè chiếc lưỡi nhỏ ra l**m đ** t* của anh, anh thở hổn hển. Còn cô cười khúc khích, ngây thơ và tinh nghịch, cô cắn bụng anh, k*ch th*ch anh gần như ngã đè lên cô, mà cô không làm gì cả…

Anh muốn chống cự, đẩy cô trực tiếp xuống nệm. Không có màn dạo đầu, anh đã xông vào rồi. Anh rất cứng rắn và tàn bạo, cô thở hổn hển vì đau, mắng anh: “Mộ Kiêu Dương, anh thực sự trông giống một chàng trai trẻ, sao anh lại nóng vội thế!”

Ánh mắt Mộ Kiêu Dương ngưng lại. Cô vừa gọi anh là Mộ Kiêu Dương… Suy nghĩ của anh lại có chút phân tán, anh nhớ lại ngày xưa, nếu anh làm cô tức giận, cô sẽ gọi anh bằng tên đầy đủ. Bất kể bên nào, cô thực ra là Điềm Tâm… Anh cười khẽ nói: “Tất nhiên là anh muốn làm em rồi.” Sau đó anh đâm vào mạnh hơn nữa.

Nhưng cô không chịu thua. Cô duỗi đôi chân dài của mình ra và quấn lấy đôi chân to của anh. Cô nghiêng người và đẩy anh trở lại. Cô đã giành lại được phần thắng nhưng cô vẫn ở trong cơ thể anh. Mỗi động tác đều khiến trái tim anh gần như không thể chịu đựng được. Anh nghiến răng nhẫn nại rất nhiều, nhưng anh không thể chịu đựng được. Anh siết chặt eo và đâm mạnh, thì thầm với cô: “Ai dạy em?!”

Tiêu Điềm Tâm kéo thắt lưng trói chặt tay anh lên trên đầu để bắt nạt anh. Anh nóng lòng muốn cởi trói nhưng đó là nút thắt mà anh không thể cởi. Anh càng nóng lòng thì càng khó cởi. Cô cười khúc khích: “Điềm Tĩnh dạy em. Chị ấy và em xem rồi nói rằng khi chị ấy dùng chiêu này, bạn trai chị ấy đã bị ăn sạch sẽ và thoải mái chết đi được. Theo thời gian, có vẻ như người đó là Cảnh Lan. Thế nào, anh có vui không?”

Mặt Mộ Kiều Dương rất đỏ, anh quay đầu đi không nhìn cô. Tiêu Điềm Tâm bĩu môi, “Anh không thích sao? Phim khiêu dâm lừa người à? Anh khó chịu sao?” Cô dừng lại, cúi xuống hôn anh rất nhẹ nhàng, hai tay anh vẫn bị trói không thể làm gì được. Cuối cùng, anh chỉ nói: “Điềm Tâm, di chuyển đi. Anh thấy không thoải mái…” Sau đó giọng anh càng lúc càng thấp: “Được rồi, giống như vừa rồi, cảm giác thật tuyệt…”

    ***

Điểm đến đầu tiên trong kỳ nghỉ trăng mật của họ là thị trấn cối xay gió Zaanse Schans ở Hà Lan.

Mộ Kiêu Dương và cô đến nơi khi trời đã xẩm tối. Lúc đó, cô còn hơi cảm thán: “Đến muộn rồi, phong cảnh thị trấn không còn rõ nữa.”

Khi đêm xuống, thị trấn rất yên tĩnh. Anh nắm tay cô dạo bước bên bờ sông, thỉnh thoảng lại bắt gặp vài con bò sữa đang gặm cỏ. Cô vẫy tay chào và nói: “Xin chào nhé, quý cô bò!”

Anh bật cười khẽ, xoa nhẹ mái tóc cô, cảm thấy cô thật giống một đứa trẻ con.

Những chiếc cối xay gió khổng lồ nối tiếp nhau như những chiến binh canh giữ vùng đất xưa. Khi sương đêm tràn xuống, dáng cối xay mờ ảo hiện lên trong tĩnh lặng, mang theo cảm giác thâm trầm.

Mỗi chiếc cối xay gió, đều đã rất cổ. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Đi thêm một đoạn qua hồ nước yên tĩnh, họ nhìn thấy những ngôi nhà mái ngói đỏ xinh xắn và cối xay gió có cánh quạt màu đỏ ngay bên cạnh ngôi nhà. Trên mặt hồ ấy có một cây cầu nhỏ, bên cầu là một cái cây.

“Cầu và cây, như đang chờ một người.” Cô bỗng cất tiếng nói. Rồi cô khẽ ngập ngừng: “Ngày trước, em cứ mãi tự hỏi sao không đợi được anh? Em đã đợi hết năm này qua năm khác, sau đó lại nghĩ, em đợi đến già mất rồi mà anh vẫn chưa trở về. Em cũng muốn làm một cái cây, một cây cầu, chỉ để được gặp anh trên con đường anh trở về nhà.”

Sau này, cô đã đợi anh ròng rã mười năm. Một người phụ nữ, những năm tháng đẹp đẽ nhất trong đời, cô đã dành hết cho anh.

Trái tim Mộ Kiêu Dương rung động, anh siết tay cô chặt hơn. Anh và cô ngồi xuống cây cầu nhỏ, dưới chân là mặt hồ lặng lẽ phủ một lớp sương mỏng. Anh nói: “Anh vẫn khiến em thấy bất an sao, Điềm Tâm?”

Cô ôm lấy eo anh, giọng mềm mại, pha chút nũng nịu: “Không đâu, A Dương. Bây giờ em rất hạnh phúc. Nên nhìn lại con đường đã đi, em thấy mọi điều đều xứng đáng. Chắc do mấy cối xay gió quay lười quá, khiến em cảm thấy hình như em hơi nhớ nhà rồi.”

Mộ Kiêu Dương nói: “Chúng ta mới đi trạm đầu của tuần trăng mật thôi, còn chưa tạo được em bé nữa, em đã đòi về nhà à? Không đời nào!”

Cô bực mình, lao lên cắn nhẹ vào môi anh: “Mộ Kiêu Dương, sao anh không nghĩ được gì khác thế?!”

“Ồ, thế hôm qua ai bám lấy anh cả buổi sáng đến tận trưa, khiến anh phải đổi vé máy bay, hửm?”

“Dù sao cũng không phải em! Em chẳng nhớ gì cả! Giờ em chỉ thấy người rã rời, sáng hôm qua chắc chắn lại do anh bắt nạt em!”

Lần này đến lượt anh tủi thân: “Là em bắt nạt anh mới đúng, Điềm Tâm à. Em rõ ràng ăn sạch anh luôn rồi, vậy mà em còn chối, không chịu chịu trách nhiệm!”

Cô xấu hổ đến mức định đánh anh nhưng lại bị anh cúi đầu hôn ngăn lại.

Một chú chim màu vàng bay đến đậu trên cành, cất tiếng hót thánh thót.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện đó là một chú hoa mi.

Anh và cô ôm nhau thật chặt, lắng nghe tiếng chim họa mi hót.

Sau đó, cô dựa vào vai anh và ngủ thiếp đi. Cô thậm chí không biết rằng anh đã bế cô đi một chặng đường dài, rất dài trở về trang trại.

Khi cô tỉnh dậy, trời đã gần năm giờ sáng.

Anh vẫn ngồi đó, còn nguyên áo quần, không ngủ chút nào.

“Ơ, sao anh không ngủ?” Cô chui ra khỏi chăn, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng nước, anh vội lấy áo choàng quấn lấy cô: “Đừng để lạnh.” Rồi mói nói: “Anh chỉ muốn ngắm em mãi thôi, không nỡ ngủ.”

Cô khúc khích: “Sáng sớm đã nói lời đường mật.”

Anh đẩy cửa sổ gỗ ra, khung cảnh trước mắt đẹp như chốn thần tiên.

Tiêu Điềm Tâm “Wow” một tiếng, đôi mắt đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp ấy, không rời nổi.

“Một trong những thời khắc đẹp nhất ở thị trấn cối xay gió là lúc năm giờ sáng.” Mộ Kiêu Dương ôm cô nói, “Chúng ta ở lưng chừng đồi. Không có nơi nào tốt hơn để ngắm thị trấn Cối xay gió hơn ở đây.”

Bên ngoài làn sương mỏng nhẹ trôi, mờ ảo như khói mây, nhưng càng đi xa thêm một chút, sương trắng trở nên dày đặc, bao phủ lấy thị trấn cối xay gió, khiến thị trấn như treo lơ lửng giữa trời.

Xa xa, cối xay gió màu đỏ rất bắt mắt, tỏa sáng với ánh vàng nhạt dưới ánh sáng ban mai mỏng manh. Mỗi cối xay gió đều có hình dáng mờ ảo, giống như bóng hòa vào cây cối, cầu và sông tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp. Những ngọn núi xa xa có màu xanh lam đậm, mà những cối xay gió có màu vàng, vàng, cam và sống động…

Ngay trong biệt thự họ ở cũng có một chiếc cối xay, đứng lặng lẽ trong tầm mắt cô, như một người lính trung thành đang canh giữ bình yên. Cô chợt hiểu, khẽ nói: “A Dương, em hiểu những gì anh làm vì em rồi. Nơi nào có anh, nơi ấy là nhà. Em vẫn luôn ở nhà mỗi ngày.”

“Ừ.” Anh hôn lên tóc cô: “Nơi nào có em, nơi đó cũng mới là nhà của anh. Em chờ anh mười năm, anh sẽ vì em mà chờ lại mười năm và cả phần đời còn lại. Điềm Tâm, dù năm tháng chia xa có dài đến đâu, anh cũng sẽ không yêu ai khác. Nên em nhất định sẽ đợi được anh.”

“Vâng, em luôn biết điều đó. Vì vậy em vẫn luôn đợi, chưa từng từ bỏ. Anh không giống họ, không giống bất kỳ ai. Anh sẽ quay về bên em.” Cô tựa vào lòng anh rồi nói tiếp: “A Dương, anh nhìn kìa, mặt trời lên rồi, sương mù lại thay đổi nữa rồi. Ôi trời, đám mây kia màu đỏ tía kìa, đẹp quá! Dưới áng mây đỏ tía đó, ngay cả cối xay gió cũng nhuộm đỏ tía rồi, giống như… như một bức tranh ấn tượng của Monet vậy.”

Màu đỏ tía ấy nhẹ nhàng, mỏng manh, dịu dàng.

Mỗi góc ở nơi này đều như một bức tranh, đẹp đến mức không thực.

Anh bật cười khẽ, bàn tay lướt qua xương quai xanh của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e khiến cô tê dại. Anh nói: “Ngay cả làn da em cũng bị mây chiều nhuộm thành màu đỏ hồng rồi.” Ngón tay anh khẽ kéo, chiếc váy mỏng của cô trượt xuống tận eo. Anh nói: “Phong cảnh đẹp thế này, nếu giờ có con thì chắc chắn sẽ rất xinh.”

Cô đỏ mặt, định đẩy anh ra: “Anh thật là đồ lưu manh.”

Nhưng anh đã áp sát khiến cô không thể trốn thoát. Anh cắn nhẹ tai cô và nói: “Em sẽ thích đồ lưu manh này thôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.