🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Mứt Chanh

Chương 145: Một lời đã định

Sau một ngày một đêm truy lùng, điều động mười con chó săn, cuối cùng trong hơn ba mươi địa điểm mà Mộ Kiêu Dương khoanh vùng đã tìm được mười ba thi thể.

Tất cả ảnh chụp hiện trường đều được gửi về sở cảnh sát ngay lập tức.

Mộ Kiêu Dương, Tiêu Điềm Tâm và Cảnh Lam bắt đầu tiến hành phác hoạ chân dung toàn diện của thủ phạm.

Cảnh sát trẻ tên C đang ghi chép, còn ở đầu dây bên kia, Ben vẫn đang dùng kỹ thuật hacker để truy tìm manh mối.

Trước tiên là kết luận về nạn nhân số ba. Mộ Kiêu Dương nói: “Cô ta là tội phạm truy nã của Thụy Điển, trên danh nghĩa là giảng viên, nhưng lại dùng tri thức, dược lý và kỹ thuật sinh hóa để giết sinh viên. Như vậy, cô ta dựa vào trí tuệ để truyền đạt tư tưởng về học thuật và điều đó đã bị tước đoạt. Não của cô ta còn bị ăn, điều này cho thấy hung thủ có tình cảm sâu đậm với cô ta. Trong mười ba nạn nhân, cô ta là người điển hình nhất. Thân phận giáo viên cũng chính là một trong những ảo tưởng yêu đương sâu sắc của hung thủ. Đối chiếu với hung thủ, hắn khao khát có một người thầy. Mà thầy và cha lại có vai trò tương tự. Hung thủ có tình cảm sâu sắc với cha mình. Hắn rất nhớ ông ấy.”

Tiêu Điềm Tâm in toàn bộ ảnh ra và lần lượt ghim lên bảng đen.

Mười thi thể còn lại mỗi người lại thể hiện một kiểu “biểu đạt” khác nhau.

Nạn nhân số 4: Cô ấy mặc váy trắng, quàng khăn hồng che mắt, được đặt tại một khu rừng núi. Tư thế ngồi trên một tảng đá lớn, đầu cúi nhìn xuống vật gì đó.

Tiêu Điềm Tâm nói: “Tôi cho rằng điểm nhấn là giá vẽ đặt trên đùi cô ấy. Có thể cô ấy là họa sĩ hoặc nhà thiết kế có nền tảng hội họa. Tay cô ấy bị chặt, vứt lăn lóc bên cạnh nhưng bút vẽ vẫn để trên bảng, nơi cô ấy có thể nhìn thấy, song không bao giờ cầm lại được nữa. Cô ấy dựa vào đôi tay và đã bị tước đoạt.”

Cô gái này là người Phần Lan nên Ben đã đưa ra kết quả nhanh hơn khi thực hiện phân tích so sánh và nói: ”Là một họa sĩ minh họa cho tạp chí thời trang.”

Tiêu Điềm Tâm gật đầu rồi tiếp tục phân tích.

Nạn nhân số 5: Trang phục tương tự như trên. Thi thể còn nguyên vẹn. Khi pháp y tháo khăn lụa ra, phát hiện đôi mắt dưới mí đã bị móc mất. Một chiếc váy Gothic màu trắng thêu hình thánh giá màu đỏ tươi được ném xuống chân cô ấy và cô ấy được tạo dáng để tìm tòi chiếc váy trên mặt đất.

Vì sự nhạy cảm với trang phục, Tiêu Điềm Tâm nói: “Nạn nhân này thiên về nhà thiết kế thời trang. Làm váy, đặc biệt là thêu thùa và may vá đòi hỏi đôi mắt tinh tường, không chỉ để nhìn mà để tìm kiếm cái đẹp, cảm hứng. Và đôi mắt ấy đã bị tước đoạt.”

Tám nạn nhân còn lại, cô không trình bày hết nhưng thủ pháp của hung thủ đều tương tự nhau: Cái chết thực sự của mười ba nạn nhân là do cắt cổ tay và để máu chảy đến chết nên thi thể còn nguyên vẹn, việc ngược đãi như cắt rời tay chân hay mắt đều thực hiện sau khi chết. Tất cả đều trông giống như những bức tranh nghệ thuật. Được sắp xếp bên hồ, trong hồ và bên cạnh cây.

Mộ Kiêu Dương bắt đầu phác họa chân dung hung thủ. Anh nói: “Thứ nhất, hung thủ là người giàu có, ngoại hình điển trai, tao nhã, có gu thẩm mỹ nghệ thuật, đồng thời ngụy trang dưới lớp vỏ ‘chính nghĩa căm ghét cái ác’. Bề ngoài hắn như muốn thay trời hành đạo nhưng thực chất lại là một kẻ phạm tội mang tính cá nhân. Hắn từng quan hệ t*nh d*c với cả mười ba người phụ nữ nhưng không phải c**ng b*c, chứng tỏ hắn là người có sức hút với phụ nữ, là một kẻ đẹp trai, đào hoa.

Thứ hai, hắn cực kỳ có cảm giác nghi thức, khiến toàn bộ hành vi như một buổi trình diễn kịch tính. Ẩn sau vẻ ngoài ‘chính nghĩa’ là sự phô diễn và khiêu khích. Phác hoạ ban đầu của tôi là: hắn muốn thách thức cảnh sát. Nhưng thật ra, người hắn muốn thách thức chính là tôi và Cảnh Lam vì chúng tôi được mệnh danh là ‘người tiên phong chống tội phạm’, là ‘khắc tinh của cái ác’. Hắn nhắm đến hai danh hiệu này.

Thứ ba, hắn rất có thể là lãnh đạo cấp cao hoặc ông chủ của các khách sạn vùng có thể ngắm cực quang, hoặc là một đại gia sống cạnh rừng. Xét đến độ tinh vi của các vụ án, hung thủ chắc chắn phải rất giàu. Hung thủ là người lạnh lùng, điển trai, trẻ tuổi, thích săn bắn, thích lột da động vật làm tiêu bản, rất am hiểu địa hình và mang đặc trưng của nhân cách phản xã hội. Hơn nữa, hắn có kiến thức y học chuyên sâu. Tôi đã khoanh vùng danh sách xuống còn 50 người, bao gồm cả David, người đang mất tích. Đây là danh sách, cảm ơn Ben. Việc sở hữu kiến thức y học không dễ, Ben, tôi cần cậu tập trung vào khía cạnh này. Còn mười nạn nhân chưa rõ danh tính, cậu giúp tôi so sánh với cơ sở dữ liệu người mất tích toàn cầu, nhanh chóng xác định thân phận của mười người. Xem thử có phải phần lớn là người nước ngoài không, vì tôi cần kiểm chứng một giả thuyết.”

Ben nói:“Được, tôi sẽ dốc toàn lực.”

Kỹ thuật viên nhận danh sách từ Tiêu Điềm Tâm, đọc từng tên cho Ben nhập vào hệ thống ở đầu dây bên kia.

Mộ Kiêu Dương đứng trước nửa còn lại của bảng đen, nhìn chằm chằm vào bản đồ dài ba mét và cao hai mét.

Cảnh Lam hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Mộ Kiêu Dương đáp: “Thánh giá. Tất cả nạn nhân nữ đều đeo một chiếc dây chuyền thánh giá bằng bạc, kiểu dáng đơn giản nhưng tinh xảo. Chính chi tiết này khiến tôi liên tưởng đến ý nghĩa phía sau cây thánh giá: phản bội, trả thù, trừng phạt, phơi bày, tất cả cấu thành nên mô hình hành vi của hung thủ, là biểu tượng mà hắn vô thức sử dụng. Bởi vì thánh giá, Chương 13: phản bội, trả thù, phô trương và trừng phạt, tất cả đều tạo nên phần ảo tưởng của hắn, là ‘chữ ký’ của hắn. Nên hắn chỉ giết ‘người xấu’ để thể hiện hành vi trừng phạt.”

Thời gian gần đây, Mộ Kiêu Dương cứ lặp đi lặp lại việc xem bản đồ, trở nên vô cùng nhạy cảm với địa hình. Anh nhìn lại từng vị trí đã khoanh tròn trên bản đồ, hơn ba mươi điểm rồi cầm bút khoanh lại mười ba nơi đã phát hiện thi thể.

Sau đó, anh lấy bút màu khác nhau, thử nối mười ba điểm ấy theo nhiều cách, nhưng dù đã thử các cách khác nhau hơn mười lần, anh vẫn không hài lòng, không gợi lên được linh cảm nào.

Đúng lúc ấy, điện thoại trong sở cảnh sát lại vang lên.

Là cuộc gọi khẩn từ Hải Giác. Anh ấy nói: “Tôi vừa tiếp nhận một vụ báo án mất tích mới nhất. Xét đến mức độ nghiêm trọng và tính chuỗi trong các vụ án gần đây, chúng tôi đã lập hồ sơ ngay lập tức. Nhưng vì vụ việc xảy ra ở thị trấn lân cận, cảnh sát bên đó xử lý phức tạp, mãi vẫn không tìm ra người nên họ mới nhờ đến tôi. Đã bị trì hoãn suốt mười ba ngày rồi.”

Điện thoại bật loa ngoài. Cảnh Lam nhíu mày: “Mất tích lâu quá rồi.”

Mộ Kiêu Dương trầm ngâm: “Lại là con số mười ba…”

Tiêu Điềm Tâm cũng biết rằng mất tích quá lâu có nghĩa là người đó có thể đã chết từ lâu nhưng vẫn an ủi Hải Giác: “Đội trưởng, anh đừng quá lo. Chúng tôi đã có chút manh mối rồi. Nhất định chúng tôi sẽ cố hết sức để cứu người trở về. Anh cứ yên tâm.”

Tắt máy xong, Cảnh Lam hỏi: “Kiêu Dương, cậu nghĩ xác suất con tin còn sống lớn không?”

Mộ Kiêu Dương đáp: “Ba người này mới bị hắn bắt gần đây. Hơn nữa, khoảng nghỉ giữa các vụ án lần này ngắn hơn trước, tôi cho rằng hắn đã thay đổi phương thức hành động. Lần này, hắn muốn chơi trò chơi với chúng ta. Vì vậy, tôi nghĩ mấy người bị bắt tạm thời vẫn còn sống.”

Lúc này, kỹ thuật viên đưa thông tin Hải Giác gửi đến cho mọi người cùng xem. Ba nạn nhân mất tích là phụ nữ Phần Lan, tuổi từ 25 đến 30. Một người là tình nhân của trùm m* t**, một người là gái m** d*m, người còn lại là kẻ buôn phụ nữ và trẻ em cho dark web (mạng lưới t*nh d*c ngầm).

Lần này, hung thủ chọn mục tiêu rất cẩu thả, ba người phụ nữ này ngoại hình bình thường, so với mười ba thi thể xinh đẹp trước đó thì rõ ràng rất tùy tiện.

Cảnh Lam nhận xét: “Hắn đang rất vội vàng.”

Mộ Kiêu Dương đáp: “Bởi vì ba người này được chuẩn bị để dành cho chúng ta. Chúng ta mới đến Phần Lan chưa đầy nửa tháng. Hắn không chuẩn bị kỹ vì thời gian quá gấp nên đành bắt cóc những mục tiêu dễ dụ dỗ nhất. Ba kiểu người này đều tham tiền, mà hung thủ thì có tiền.”

Tiêu Điềm Tâm nói: “Hung thủ muốn chúng ta tìm ra ba cô gái đó. Nhưng đất trời rộng lớn thế này, bắt đầu từ đâu?”

Mộ Kiêu Dương kéo cô lùi lại mấy bước, khẽ hỏi: “Điềm Tâm, em thấy nếu nối mười ba điểm kia lại sẽ ra hình gì?”

“Thật ra. anh đã có đáp án rồi.” Tiêu Điềm Tâm đáp.

“Anh muốn nghe ý kiến của em. Ý kiến của em rất quan trọng với anh.” Mộ Kiêu Dương nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.

Bị anh nhìn chăm chú như thế, tràn đầy tin tưởng như thế, trong lòng cô vui sướng! Mặt cô khẽ ửng hồng rồi cô nói: “Hay là chúng ta cùng nhau vẽ thử xem?”

“Được.” Anh nắm tay cô bước lên phía trước. Vì anh cao nên anh vẽ phần trên, còn cô phụ trách phần dưới. Sau vài lần điều chỉnh, cuối cùng, Mộ Kiêu Dương nói: “Hình cái chìa khóa này có gì đó thú vị thật.”

Mười ba điểm kia, sau khi được nối lại, hình dáng giống nhất chính là một chiếc chìa khóa nằm ngang.

Cảnh Lam bật cười khẽ: “Hai người thật giống như đang giải một phương trình tán tỉnh vậy.”

Mộ Kiêu Dương nghe vậy cũng bật cười theo.

Cả hai lại nắm tay nhau, lùi ra cách bảng khoảng hai mét, cùng ngắm bản đồ trên bảng đen. Sau một lúc suy tư, Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm đồng thanh kêu lên: “Là thánh giá! Một cây thánh giá nằm ngang!”

Cảnh Lam mỉm cười gật đầu: “Khi hai người vẽ đúng là người trong cuộc.”

Tiêu Điềm Tâm hơi xấu hổ: “Anh rể, nếu anh nhìn ra rồi thì sao không nói luôn?”

Cảnh Lam mỉm cười: “Anh muốn hai đứa tự mình tìm ra đáp án. Nhìn hai người cùng nhau giải mã được nó, mới là điều thú vị nhất.”

Tiêu Điềm Tâm im lặng một lát, thầm nghĩ: Đúng là như một thầy chủ nhiệm lớp !

Chuyện tiếp theo sẽ dễ hơn nhiều.

Các kỹ thuật viên phối hợp cùng hướng dẫn viên địa phương, dựa theo phương hướng đưa ra vị trí đại khái.

Tuy nhiên, Hải Giác vẫn chưa quay lại. Anh ấy đã gọi điện cho Mộ Kiêu Dương, dặn phải đợi anh ấy về rồi mới hành động để đảm bảo an toàn. Anh ấy đang từ vùng núi thị trấn kế bên trở lại, mất gần hai tiếng đồng hồ.

Vì biết cuộc chiến lớn sắp bắt đầu, Mộ Kiêu Dương và mọi người quyết định quay về khách sạn nghỉ ngơi trước.

Sau khi trở lại khách sạn, Mộ Kiêu Dương và cô vẫn mặc nguyên đồ nằm xuống giường. Trong lòng anh nặng trĩu bởi anh vẫn chưa nói cho cô biết sự thật. Theo trực giác, anh cảm thấy hung thủ lần này là nhắm vào chính anh, không đơn thuần chỉ khiêu khích hai danh hiệu “Tiên phong diệt tội phạm” và “Khắc tinh tội phạm”.

“A Dương, sao anh vẫn chưa ngủ?”

Cô cúi người xuống, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại và ấm áp của anh.

Mộ Kiêu Dương và cô ôm nhau, hôn thật lâu mới khẽ nói: “Điềm Tâm, lần này em đừng đi theo nữa. Em hãy ở lại khách sạn Skydome.”

Tiêu Điềm Tâm không trả lời. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này không thể nhìn thấy cực quang. Đây là khách sạn kiểu truyền thống, các phòng xếp dọc nhau. Họ đang ở phòng Tổng thống tầng cao nhất, độ an ninh rất cao. Tầng này chỉ có hai phòng Tổng thống, phòng còn lại là của Mộ Lâm, rõ ràng anh đang cố ý bảo vệ cô.

“Có nguy hiểm đúng không?” Cô hỏi.

“Không ai biết được chuyện gì đang chờ chúng ta phía trước.” Anh nắm tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ.

Tiêu Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn anh từ trên xuống: “Anh biết rồi đấy, em không thể đồng ý chuyện đó đâu.”

Mộ Kiêu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Điềm Tâm, em đã là vợ người ta rồi, không thể tùy hứng như trước nữa. Dạo này, chúng ta không dùng biện pháp tránh thai nào cả. Chúng ta không thể mạo hiểm.”

Vừa nghe đến chuyện đó, trái tim cô mềm lại. Nhưng nhớ ra kỳ kinh của mình mới vừa xong, cô liền phản bác: “Em mới vừa hết ‘kinh nguyệt’ mà!”

“Cũng đã chín ngày rồi. Với tần suất của chúng ta… ai dám chắc điều gì? Anh không thể để xảy ra bất kỳ nguy cơ nào.” Mộ Kiêu Dương nói. Thật ra, tất cả chỉ là lời dỗ dành, anh chỉ không muốn cô đặt mình vào nơi nguy hiểm và đây là cái cớ duy nhất anh có thể đưa ra.

Tiêu Điềm Tâm vẫn không nói gì. Cô là người rất bướng bỉnh. Thế là Mộ Kiêu Dương đành phải nói lời nặng hơn. Anh nói: “Điềm Tâm, em còn nhớ ngày cưới của chúng ta chứ? Bà ngoại em mãi mãi không thể có mặt.”

Trong mắt cô thoáng chút thất thần. Anh tiếp tục:

“Có cần anh nhắc lại với em vì sao bà ngoại em mất không? Là vợ của ông ngoại em, bà chỉ là một người phụ nữ bình thường. Nhưng trong mắt tội phạm, bà lại là mục tiêu dễ tấn công. Khi đó, ông ngoại em đang điều tra một vụ án giết người hàng loạt nghiêm trọng. Tên hung thủ khiêu khích ông ngoại em, cuối cùng còn xông vào tận nhà ông ngoại, bắt ông ngoại và bà ngoại giữ điện thoại liên lạc, để ông ngoại nghe trực tiếp cảnh bà bị bắn chết. Lúc bà ngoại qua đời, mẹ em mới ba tuổi. Ông ngoại em ngoài mặt như không có gì nhưng nỗi đau đó vẫn luôn hiện hữu. Cả đời ông cống hiến cho công lý. Điềm Tâm, công việc của chúng ta, có lẽ một ngày nào đó cũng phải đối mặt với tình huống khó xử như vậy. Anh thà rằng người xảy ra chuyện là anh, anh chỉ hy vọng em có thể sống tốt. Điềm Tâm, cho dù chúng ta có cách biệt hai thế giới, thì máu vẫn cùng chảy, chúng ta vẫn mãi mãi bên nhau. Nếu, anh nói là nếu thôi, thật sự có ngày anh xảy ra chuyện, em nhất định phải mạnh mẽ như ông ngoại em, tiếp tục sống. Đợi đến khi em già, anh sẽ ở thế giới bên kia chờ em.”

“Đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy!” Cô vội vàng đưa tay bịt miệng anh lại, cảm thấy điều đó quá đỗi không may.

Nhưng Mộ Kiêu Dương vẫn nói: “Điềm Tâm, làm công việc này thì phải sẵn sàng gánh lấy hậu quả. Rất nhiều nhà tội phạm học từng bị kẻ b**n th** trả thù, thậm chí người thân của họ cũng bị vạ lây. Nhưng em rất thông minh nên anh tin em sẽ không sao. Anh cần em phải thật mạnh mẽ.”

Bàn tay anh đặt lên bụng cô, ấm áp đến vậy. Anh nói: “Anh hy vọng đã có một cô công chúa ở đây rồi. Nếu em thích mặt trời nhỏ, thì mặt trời nhỏ là được. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ có nhiều cơ hội để có nhiều nàng công chúa trong tương lai.”

Cô ngừng một chút rồi nói: “Được. Vậy anh và Cảnh Lam phải thật cẩn thận.”

“Ừ.”

Mộ Kiêu Dương hôn nhẹ lên môi cô, rồi nói tiếp: “Hải Giác đã phái ba cảnh sát âm thầm bảo vệ em.”  Sau một lúc im lặng, anh nói: “Điềm Tâm, em nhất định phải kiên cường.”

“Được. Em sẽ cẩn thận. Còn anh, nhất định phải bình an trở về.” Cô lập tức cắt ngang lời anh.

“Một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.