Tới nước này rồi, có so đo việc Từ Đồ Nhiên lấy can đảm đâu ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Sau một thoáng chấn động, Dương Bất Khí nhanh chóng bình tĩnh trở lại, dồn hết sự chú ý lên cái cặp nhỏ kia.
Từ Đồ Nhiên và Tô Tuệ Nhi đã lôi hết những thứ bên trong ra, bắt đầu xem xét từng thứ một. Tô Tuệ Nhi tái mặt nhìn cây bút đỏ trong tay, bước tới trước mặt Từ Đồ Nhiên. Từ Đồ Nhiên cũng giơ lên một cây, xoay qua xoay lại nó hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu được tại sao sắc mặt của Tô Tuệ Nhi lại khó coi tới vậy.
Khi xoay cây bút trong suốt tới một góc nhất định sẽ thấy trong ruột bút không chứa mực, mà là chứa một mạch máu đang đập đều đặn, dù có vỏ bút nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác nhịp đập thình thịch của nó.
Chợt nhớ tới cách đây không lâu mình còn cầm loại bút này nghiêm túc viết mớ văn nhảm shit kia, hiếm khi Từ Đồ Nhiên thấy trong lòng có một cảm giác tội lỗi nặng nề trì xuống trong lòng.
Dương Bất Khí cũng định bước tới nghiên cứu chung nhưng sực nhớ ra một chuyện nên vội vàng đứng dậy đi ra cạnh cửa, một tay mở ra, một tay dấy lên ánh sáng màu lục.
Từ Đồ Nhiên tò mò nhìn sang, thấy Dương Bất Khí đang vươn tay ra, dùng ánh sáng lục trong tay vẽ lên tay nắm bên ngoài cánh cửa.
"Đang tính làm gì vậy?" Cô đặt đồ xuống, bước tới nhìn, "Để phòng hộ à?"
"Ừm." Dương Bất Khí đóng cửa lại, sau đó xoay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-lieu-luon-nhieu-hon-mau-nao/2871215/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.