Đẩy cửa ra ngoài, những gì xuất hiện trước mắt là một hành lang gỗ.
Những bóng người mờ ảo đi dọc hành lang như chốn không người, không thể nào chạm vào hay giao tiếp gì được. Từ Đồ Nhiên cẩn thận đi men theo hành lang, phát hiện hai bên có khá nhiều căn phòng, trên cửa phòng đóng chặt đều có dán tờ quy tắc kia.
Cô lấy ra một cây bút bình thường rồi viết phát hiện về "chìa khóa" và "cửa" lên tờ quy tắc, sau đó thì xem xét từng phòng một. Cô phát hiện trong những bóng người mờ ảo này, có rất nhiều bóng dáng quen thuộc — Là mấy thi thể trong căn phòng kín lúc nãy.
Lúc này họ đều ở trạng thái còn sống, đang bàn luận, nghiên cứu, tiến hành cầu nguyện một cách mù quáng và cố gắng trong vô vọng. Từ Đồ Nhiên quan sát một lúc mới ý thức được dường như mình đang đi trên một trục thời gian, hơn nữa còn là đi ngược dòng — Điểm bắt đầu của cô lại là nơi kết thúc sinh mạng của những người này. Mà thứ họ đang cố gắng khám phá chính là cái kết cô đã được thấy ngay từ đầu.
Đối với những gì mà đám người này làm, cô chỉ có thể đứng ngoài quan sát, không thể nào can thiệp được. Nhưng rất nhanh cô cũng phát hiện ra mình chần chừ ở đây chính là đang lãng phí thời gian — Đi tới đi lui trong hành lang này đều là cảnh tượng khi còn sống của những người đã chết. Từ kết quả đó, họ không thể là "những người sống sót" mà cô muốn tìm.
Vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-lieu-luon-nhieu-hon-mau-nao/2871230/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.