Ngồi lại ăn một bữa ăn mà người trên đường đã nhiều hơn không ít.
Ông già mặc áo khoác dài màu đen có vẻ sốt ruột đẩy người máy đang chào hàng dịch vụ bơi lội thể hình trước mặt ra, ngẩng đầu lên nhìn tới trước, chỉ thấy Từ Đồ Nhiên vừa rồi vẫn còn trong đám người mà nhoáng một cái đã biến mất dạng.
Ông ta thầm mắng một tiếng rồi đi tiếp vài bước, nâng vành nón lên tìm xung quanh, cuối cùng bắt gặp lại bóng dáng mặc bộ đồ thể thao màu cam rực rỡ kia — Cô đi rất vội, đang rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Ông già vội vàng chống ba toong đuổi theo, nhưng ngay lúc tới đầu hẻm, trên mặt ông ta lại tỏ vẻ hơi chần chừ.
Con hẻm này hẹp và sâu, tràn đầy không khí ẩm thấp. Chẳng hiểu sao mà trên đất lại có những vũng nước lớn, còn tản ra hơi lạnh nữa. Nhìn lại vào trong, chẳng có một bóng người.
Nhưng với cấu trúc thế này, trong đó không thể nào có chỗ để trốn được...
Sự nghi ngờ hiện lên trong đôi mắt ông già, nhưng ông ta vẫn thử bước vào vài bước, nắm chặt ba toong trong tay, cực kỳ đề phòng.
Chợt nghe "Bộp" một tiếng, có thứ gì đó rơi vào trong cổ áo khiến sự ớn lạnh được khơi dậy.
Ông ta khó hiểu vươn tay sờ cổ, bấy giờ mới chợt nhận ra rồi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của người trên đầu.
Đó là một bà dì tóc hoa râm, mặc đồ thể thao sặc sỡ đang ngồi trên một khối thiết bị nhô ra ngoài trên đầu ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-lieu-luon-nhieu-hon-mau-nao/2871268/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.