Dương Nguyên Nhất lờ mờ hiểu ra, lên tiếng: “Ý của Vân nương tử là — người có ấn tượng sâu sắc với việc được thêm cơm miễn phí, rất có thể không phải là Dung nương tử, mà là… một người khác?! Hơn nữa, Dung nương tử rất có thể đã nghe theo lời người ấy, mới tìm tới quán của Vân nương tử?”
Thế thì thú vị rồi.
Người từng giới thiệu quán ăn của Vân nương tử cho Dung nương tử là ai?
Lâm Vãn Chiếu nghĩ ngợi một hồi, do dự hỏi: “Người ấy… có thể nào là Hoàng lang quân?”
Dù sao hắn cũng là đàn ông, ăn khỏe cũng không lạ.
Vân Sương mỉm cười, nói: “Ban đầu ta đưa ra chính sách thêm cơm miễn phí là để thu hút những khách nhân bình dân, không dư giả tiền bạc. Ta buôn bán nhỏ, chỉ là gánh hàng vỉa hè, không phải tửu lâu sang trọng, càng không có đầu bếp trứ danh. Những khách hàng đầu tiên tới quán ta, đều là dân nghèo cần tiết kiệm.
Sau này danh tiếng lan rộng, mới có một số người có điều kiện tìm tới nếm thử.
Nhưng đối với những người không lo cơm áo, điều khiến họ ấn tượng sâu sắc tuyệt đối không phải chuyện thêm cơm.”
Những chiêu trò nhỏ dành cho người nghèo kia, trong mắt họ chẳng đáng để tâm.
“Ta lấy ví dụ — nếu là Hạ Đông gia của Hồng Phúc lâu tới quán ta ăn, muội nghĩ nàng ta sẽ ấn tượng vì điều gì?”
Lâm Vãn Chiếu vì có giao tình với Hạ Văn Quân nên lập tức đáp ngay: “Với tính cách của Hạ Đông gia, nhất định sẽ nghĩ: một gánh hàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-than-ta-la-than-tham/2816106/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.