Vân Sương theo phản xạ nhìn về phía phát ra giọng nói, quả nhiên bắt gặp mấy gương mặt quen thuộc — người đi đầu chính là Mộc Lục nương, Mộc Uyển Đình, mà nàng mới gặp tại tiệc đầy tháng ở Thang gia vài hôm trước.
Bên cạnh Mộc Uyển Đình còn có Thang Cẩm Hương và mấy vị tiểu thư khác từng xuất hiện ở buổi tiệc ấy.
Nhưng người vừa mở miệng lại không phải bất kỳ ai trong số đó, mà là một phụ nhân trẻ khoảng hai mươi, dung mạo quý khí, có vài phần giống với Mộc Uyển Đình, giọng nói và khẩu khí cũng tương tự. Vân Sương lập tức nhận ra — đó là tỷ tỷ của Mộc Uyển Đình.
Không lâu sau, “bách sự thông” của Minh Kinh — Do Tranh Huệ đã áp sát thì thầm bên tai nàng: “Biểu tẩu, đó là Mộc Tam nương, Mộc Uyển Oánh. Trước đây, tỷ ấy với Thanh Lạc tỷ từng là tài nữ trứ danh của Minh Kinh, chỉ là… Mộc Tam nương vĩnh viễn không bì được với Thanh Lạc tỷ, làm gì cũng bị tỷ ấy đè đầu cưỡi cổ.”
Nói đến đoạn sau, trong giọng nói của tiểu nha đầu còn mang theo chút tự hào, cứ như người luôn áp đảo Mộc Tam nương là chính nàng vậy.
Vân Sương nhìn nàng với ánh mắt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Chưa kịp nói gì thì từ phía trước đã vang lên giọng nói căng thẳng của một a hoàn: “Mộc Tam nương, nương tử nhà nô tỳ hôm trước vừa bị phong hàn, thân thể còn chưa hồi phục, lúc này thật sự không tiện hàn huyên cùng Tam nương…”
“Thân thể chưa lành mà cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-than-ta-la-than-tham/2838417/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.