Trong nhóm người đang chơi cờ caro, có tuyển thủ kêu ầm lên: “Đi nhanh đi, tôi xin cậu đấy! Nghĩ gì thế, mình lại đâu có đang đánh cược nhà đất đâu!”
Bên bàn trang điểm cạnh đó, chuyên viên trang điểm dịu giọng dặn dò nữ tuyển thủ đang gắn lông mi: “Keo dán lông mi hơi kích ứng, tốt nhất đừng mở mắt.”
Từ tận cửa phòng hóa trang xa xa, nhân viên giao đồ ăn ló đầu vào, giọng sang sảng gọi: “Đơn giao cho cô Khúc, số đuôi 331!”
Nhân viên trong phòng cao giọng đáp: “Của tôi, của tôi đây, cứ để lên tủ ngoài cửa là được, cảm ơn nhé!”
Kha Nghê coi như không nghe thấy sự ồn ào trong phòng hóa trang, cô máy móc quay đầu, nhìn về phía Cảnh Tư Tồn.
Thoáng ngẩn ngơ vài giây.
Ánh mắt mới dần dần tụ lại tiêu cự.
Kha Nghê từ từ mới phản ứng lại được Cảnh Tư Tồn đang hỏi gì.
Cô ghét bị người khác nhìn thấu.
Đặc biệt là khi ngồi giữa một đám toàn người thông minh, lại bị kẻ thông minh nhìn thấu.
Từ cuối hành lang có người chạy đến, tiếng giày cao gót dập trên nền gạch như nhịp trống dồn dập.
Nhịp trống ngừng ngay cạnh Kha Nghê và Cảnh Tư Tồn.
Trợ lý quay phim chạy tới nói: “Những thí sinh đã trang điểm xong có thể đi theo tôi rồi.”
Bên kia hành lang, thí sinh vừa thua ván caro càu nhàu thu lại điện thoại.
Bốn năm người cùng đứng dậy đi theo vào trong.
Cảnh Tư Tồn nhìn chằm chằm Kha Nghê, vẫn không động đậy.
Anh dường như đang chờ câu trả lời.
Kha Nghê lặng im, ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920113/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.