Trong mắt Cảnh Tư Tồn còn vương lại cơn buồn ngủ ngái ngái, nói xong thì anh lại nhắm mắt.
Khóe môi còn mang một nụ cười mơ hồ, đáng nghi.
Thật tức điên mà!
Kha Nghê chỉ muốn tóm lấy cái đầu của Cảnh Tư Tồn mà lôi xuống, đá làm bóng.
Trong xe địa hình lảng đãng mùi hương nước hoa cỏ thảo đặc trưng trên người anh.
Không gian xe rộng, nhưng rốt cuộc vẫn là ch* k*n, nói bừa câu gì cũng có thể bị Tống Dực đang lái xe phía trước nghe thấy.
Kha Nghê không muốn lộ ra cái dáng dấp mất mặt của mình sau khi uống rượu, cũng chẳng muốn cho Tống Dực bất kỳ cơ hội nào để đào sâu truy hỏi.
Sau khi trừng mắt Cảnh Tư Tồn, cô dè dặt liếc nhìn gáy của Tống Dực.
Từ lúc lên xe Tống Dực đã gọi điện cho Đới Phàm Trạch, “tốt bụng” an ủi anh ta: cố gắng chịu thêm chút nữa, viện binh sắp tới chiến trường giúp anh ta chống đỡ đòn tấn công căng thẳng từ Hà Chí.
Tống Dực đúng là người có thể làm nhiều việc một lúc, vừa thao thao bất tuyệt an ủi người, vừa rảnh tay nhấc sợi dây dắt thú cưng trên ghế phụ lên nhìn: “Thứ Ba lại lấy áo gile nhỏ làm gậy gặm răng à?”
Cảnh Tư Tồn nhắm mắt, khẽ “ừ” một tiếng.
Tống Dực bĩu môi: “Chú nhóc đúng là hoang phí thật đấy.”
Giọng nói chậm rãi của Đới Phàm Trạch truyền ra: “Cảnh Tư Tồn cũng đi cùng à?”
Cảnh Tư Tồn vẫn nhắm mắt, lại “ừ” một tiếng.
Hà Chí thì cuống quýt hỏi: “Thứ Ba cũng tới sao, khách sạn có cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920117/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.