Cảnh Tư Tồn đang chỉnh định vị trên xe, đầu ngón tay lướt trên màn hình điện tử, hơi bất ngờ liếc sang Kha Nghê một cái: “Xác định chứ?”
Kha Nghê có phần rối loạn.
Cô nghĩ, chẳng phải mình còn nợ Cảnh Tư Tồn một bữa bánh bao sao, coi như bây giờ là trả nợ ân tình đi.
Kha Nghê nhìn thẳng phía trước: “Xác định!”
Cảnh Tư Tồn khẽ cười: “Đi thôi.”
Kha Nghê thoáng thấy địa chỉ Cảnh Tư Tồn nhập vào, liền dè dặt ho một tiếng: “Địa chỉ cậu muốn tới tôi vừa hay biết đường, không cần định vị đâu.”
Mười mấy phút sau, xe địa hình của Cảnh Tư Tồn dừng vào một chỗ đỗ bên đường.
Kha Nghê theo anh xuống xe.
Tầm mắt cô vượt qua mấy bóng người đang tụ tập hóng chuyện xung quanh, nhìn thấy một dì trung niên đang nắm tay một cụ già, đối diện với cảnh sát giao thông nói gì đó.
Trông có vẻ như dì trung niên đẩy xe lăn thì va quệt vào xe riêng của người ta, đang thương lượng cách giải quyết.
Họ là người nhà của Cảnh Tư Tồn sao?
Hơn nữa, cụ già kia…
Dì trung niên trông rất sốt ruột, còn cụ già ngồi xe lăn thì lại tỏ ra dửng dưng, như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.
Cụ già dường như đã chờ đến mất kiên nhẫn, còn cố dùng chân đá người dì bên cạnh. Đế giày cọ vào ống quần bà ấy, để lại một vệt bụi xám.
Kha Nghê không đi lại, rất biết giữ khoảng cách, chỉ đứng cạnh xe địa hình chờ Cảnh Tư Tồn.
Cảnh Tư Tồn nói chuyện với họ mấy câu, rồi ngồi xổm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920119/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.