Mấy nhân viên khiêng tấm phông nền đi qua lại phải lùi về, miệng vẫn nói “xin nhường đường, xin nhường đường”.
Xem ra bọn họ định vòng vào lối bên cạnh phòng nghỉ, gần như sát lưng Kha Nghê.
Kha Nghê bị buộc phải lùi về phía trước, áp sát Cảnh Tư Tồn. Mũi giày của cô chạm vào mũi giày của anh, cô chỉ còn cách nhón chân ngả người về phía trước mới miễn cưỡng tránh được góc nhọn của tấm phông.
Kha Nghê cũng chẳng phải lo bị cọ xước.
Chỉ là cô thấy phông nền làm bằng vật liệu xốp, sợ mình né chậm, sẽ làm hỏng đạo cụ.
Kha Nghê bị không ngừng áp sát vào Cảnh Tư Tồn, thân hình lảo đảo, cô theo phản xạ đưa tay bấu lấy cánh tay anh.
Chiếc áo khoác chương trình chuẩn bị cho Cảnh Tư Tồn có thêu hoa nổi bằng kim móc, cổ tay Kha Nghê đè lên đó, làm bẹp hai bông hồng trắng mềm mại.
Kha Nghê vừa né phông nền vừa nói: “Tôi bài xích thi đấu thì liên quan gì đến cậu?”
Sau lưng Cảnh Tư Tồn là một chiếc ghế.
Lưng ghế ép sát lưng anh, không còn chỗ nào để lùi nữa.
Khi Kha Nghê nghiêng người về phía trước, Cảnh Tư Tồn đỡ lấy khuỷu tay cô.
Anh mỉm cười: “Chỉ là tò mò thôi. Cậu đã chán ghét thi đấu như thế, sao còn tham gia chương trình có tính cạnh tranh?”
Kha Nghê bốc hỏa, rất muốn cãi nhau một trận với Cảnh Tư Tồn, nhưng tư thế không thuận lợi. Kiểu dựa sát thế này ảnh hưởng đến tâm thế của cô.
Kha Nghê định buông anh ra, nhưng mà…
Tay sao lại nhấc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920122/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.