Lần gặp Cảnh Tư Tồn ở khách sạn gần nơi thi vòng tuyển chọn thứ hai vẫn còn là cuối xuân nhiều mưa, giờ thì đã sang giữa hè, dẫu là đêm khuya cũng có chút oi nóng.
Hai người một chó chen chúc trong quầy thu ngân chật hẹp.
Lon bia phủ một lớp sương ẩm ướt;
Cá vàng trong bể lượn đi lượn lại;
Đèn chùm trên đầu đong đưa lắc lư;
Bóng đổ theo đó cũng chập chờn rung động;
Cái đuôi của Thứ Ba quét phành phạch vào tủ quầy và thùng giấy;
Mèo Mèo tò mò kiễng chân rón rén bước đến ngó nghiêng tình hình…
Mặt sau bắp chân Kha Nghê dính sát vào một chồng sách cũ đặt trên đất, ngay trước mặt gần trong gang tấc, là Cảnh Tư Tồn đang thong thả giơ tay giữ lấy chiếc đèn chùm.
Kha Nghê cảm thấy ngột ngạt.
Không chỉ ngột ngạt đơn thuần, mà còn là một tầng nghĩa khác của ngột ngạt.
Dòng oxy tắc nghẽn hỗn loạn ở cổ họng và phổi, tim tựa như lon bia phủ sương kia, âm thầm kết lại một tầng bồn chồn…
Ánh mắt Kha Nghê chẳng biết sao lại dừng nơi cổ của Cảnh Tư Tồn—
Cảnh Tư Tồn ngẩng đầu nhìn đèn chùm.
Trên cổ anh gân xanh hơi nổi, yết hầu chống lên làn da mỏng kéo thành một vệt bóng loáng mượt mà.
Thật sự khiến người ta rất muốn cắn lên đó…
Trong lúc Kha Nghê còn đang nghĩ ngợi lung tung, Cảnh Tư Tồn bỗng giữ đèn chùm, hàng mi buông xuống.
Anh hỏi: “Cậu đang nhìn gì thế?”
Kha Nghê giật mình, vội vã lái ánh mắt sang quầy kệ phía sau lưng anh, nơi bày đầy đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920125/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.