Kha Nghê mang theo ngọn lửa giận hừng hực trong người kết thúc trận đấu, tự thấy mình may mắn lại vượt qua thêm một vòng.
Có thể tránh xa đám tuyển thủ xuất sắc kia, lại vừa tung một cú đấm vào mặt Cảnh Tư Tồn, tâm trạng Kha Nghê coi như cũng khá hơn, cô vừa nghe điện thoại vừa chạy ra khỏi toà nhà ghi hình chương trình.
Hoàng hôn buông xuống, đèn phố dần sáng.
Kha Nghê chạy tới bãi đỗ gần phim trường của tổ chương trình, chiếc xe con màu trắng của bố cô bật đèn cảnh báo, dừng ở một chỗ trong góc bãi.
Kha Nghê chạy lại kéo cửa xe: “Bố.”
Bố Kha Nghê nở nụ cười hiền hòa: “Dì Tôn biết hôm nay con thi, sáng sớm đã đi mua thịt tươi và thảo đèn tâm về hầm canh An Hòa, dặn bố tới đón con về ăn cơm tối.”
Kha Nghê cài dây an toàn: “Dì Tôn thật tốt, yêu dì yêu dì.”
“Về nhà húp thêm hai bát, đừng phụ lòng dì Tôn.”
“Còn sợ không đủ ăn ấy chứ, con đói sắp chết rồi đây này!”
Bố Kha Nghê khởi động xe: “Giờ về ngay, sao không thấy Lâm Tây Nhuận và Phùng Tử An đâu?”
Kha Nghê mím môi: “Mười hạng đầu có phỏng vấn sau trận, Lâm Tây Nhuận chắc đang chờ Phùng Tử An.”
Bầu không khí trong xe có chút biến đổi.
Người ta từng nói: Âm hai trăm mười độ C có thể khiến thành phần chủ yếu trong không khí hoá lỏng rồi đông cứng, trước ngày tận thế, tự nhiên sẽ không thể xảy ra tình huống như vậy. Nhưng Kha Nghê thật sự cảm giác không khí trong xe này đã từng có một khoảnh khắc đông cứng lại.
Bố cô không nói thêm gì.
Kha Nghê hỏi: “Bố, ông bà bên nhà dì Tôn hồi phục thế nào rồi ạ?”
Bố Kha Nghê nói: “Khá ổn.”
Kha Nghê gắng gượng cười: “Thế thì tốt quá!”
Bố cô lại hỏi: “Hôm nay thi phần nào? Con với Lâm Tây Nhuận đều không vào top mười à?”
Kha Nghê đùa: “Con ký thoả thuận bảo mật với chương trình rồi mà.”
Cô cố xoa dịu bầu không khí giữa hai cha con, nhưng khi ông biết phần thi hôm nay là dạng tính toán, trên mặt lại hiện rõ chút thất vọng mà nhìn qua đã nhận ra.
Cho đến tận lúc bữa tối kết thúc, bố Kha Nghê cũng không còn nở được nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Kha Nghê cũng vậy.
Trước khi cô đi, bố nói đã liên hệ với Giáo sư Vương, bảo những ngày này Kha Nghê phải đi học thêm vài buổi.
Kha Nghê chỉ có thể đáp: “Con biết rồi.”
Bắt cả nhà phải chờ cô đến muộn mới ăn cơm, đã rất ngại ngùng, Kha Nghê từ chối lời đề nghị của dì Tôn muốn bố đưa cô về nhà.
Cô xỏ giày: “Đặt xe tiện lắm, con đâu còn là trẻ con, tự về được rồi.”
Quả thực rất tiện.
Tài xế lái thẳng vào khu tập thể cũ, đưa Kha Nghê đến dưới tầng toà nhà cho thuê.
Kha Nghê đứng dưới lầu do dự hai ba giây, rồi xoay người đi về phía cánh cửa nhỏ bên hông dãy nhà.
Đó là con đường tắt dẫn ra cửa hàng tạp hoá.
Mười một giờ đêm, cửa hàng còn sáng một ngọn đèn vàng u ám.
Cảnh Tư Tồn cùng đám mèo chó ngồi ở cửa, trong tay anh cầm một quân cờ, tự mình đấu cờ với chính mình.
Anh đặt một quân đen xuống phía bên phải bàn cờ, sau đó ngẩng đầu nhìn sang.
Kha Nghê hắng giọng: “Thích tự chơi cờ đến thế à?”
“Không thích.”
Cảnh Tư Tồn đổ những quân cờ trong lòng bàn tay vào hộp gỗ: “Tôi đang chờ người đến tính sổ với tôi.”
Tính sổ gì chứ?
Trong phòng nghỉ từng nghe qua cuộc đối thoại giữa Lâm Tây Nhuận và Phùng Tử An, lại thêm khi nghe lời khiêu khích của Cảnh Tư Tồn, Kha Nghê quả thật đã vô cùng tức giận.
Khi ấy, cô cho rằng Cảnh Tư Tồn đang giáng đòn vào lòng tự trọng của mình, tưởng anh đã lộ rõ bộ mặt thật, là một kẻ bỉ ổi nhân lúc khó khăn mà đạp thêm, muốn sớm đẩy cô ra khỏi cuộc thi.
Ngồi trên xe của bô rời khỏi nơi ghi hình, thoát được cái môi trường khiến mình nhạy cảm và bức bối, Kha Nghê ngược lại bình tĩnh hơn, dần hiểu ra ý của Cảnh Tư Tồn.
Anh là một người thông minh.
Anh có sợ cô tạo ra uy h**p sao?
Phần nhiều là anh đã nhận ra cảm xúc tiêu cực của cô nên mới cố tình buông lời k*ch th*ch.
Trong ngõ hẹp vang lên tiếng thì thào của côn trùng đêm, mấy con mèo đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Kha Nghê.
Ánh mắt Cảnh Tư Tồn cũng thế, chăm chú nhìn cô.
Trong lòng Kha Nghê dâng lên một chút tình cảm khó gọi tên.
Canh An Hòa dì Tôn hầm quả thật ngon vô cùng, thịt trong canh vừa mềm vừa ngọt.
Nhưng khi dùng cùng với kỳ vọng và dặn dò của dì Tôn và bố về chương trình lần này, lại thấy dường như kém ngon đi ít nhiều.
Cô nếm ra được vị áp lực.
Bữa tối ấy chẳng thể cảm nhận được chút ấm áp nào, vậy mà khi Cảnh Tư Tồn mỉm cười nhìn cô, Kha Nghê dường như lại cảm nhận được…
Cô cố giữ nét mặt căng cứng, không thèm để ý đến anh.
Cô đi vào cửa hàng tạp hóa, lấy hai lon bia, quét mã trả tiền xong thì cầm hai lon bia trở ra cửa.
Kha Nghê ngồi xuống chiếc ghế đối diện Cảnh Tư Tồn, bên cạnh cô, ba con mèo tựa vào người, con chó thứ ba mang tên Thứ Ba ngẩng đầu lên.
Nó liếc nhìn Kha Nghê một cái, rồi lại vẫy đuôi, gối cằm xuống hai chân trước.
Kha Nghê đưa một lon bia cho Cảnh Tư Tồn: “Mời cậu.”
Cảnh Tư Tồn cười: “Dùng bia nhà tôi để mời tôi uống à?”
Lồng ngực Kha Nghê tức đến căng phồng: “Tôi vừa quét mã trả tiền rồi, giờ đây là bia của tôi. Nó, mang họ Kha.”
Cảnh Tư Tồn giọng điệu lười biếng, cười khẽ “à” một tiếng.
Kha Nghê mặt xị xuống: “Không uống thì trả lại cho tôi!”
Anh bật nắp lon bia, đưa cho Kha Nghê.
Rồi lại lấy lon bên tay cô, bật nắp, ngửa đầu uống một ngụm.
Kha Nghê nhìn anh, lại nhìn lon bia trước mặt vẫn đang sủi bọt rào rào.
Cô cũng cầm lên, uống một ngụm.
Trong vài phút, cả hai đều không nói gì.
Lặng lẽ nhìn nhau.
Lặng lẽ uống bia.
Lặng lẽ cùng đưa mắt theo khi Thứ Ba đứng lên, làm chú mèo tam thể con bị rơi xuống bậc thềm.
Chú mèo tam thể bé xíu ngồi ngẩn ngơ trên bậc thang, Thứ Ba đã bước lại gần.
Cảnh Tư Tồn nói: “Đây là Thứ Ba, chó lai giữa border collie và labrador.”
Thứ Ba sớm đã không kìm được nữa, nhiệt tình chạy vòng vòng bên cạnh Kha Nghê.
Nó còn vẫy đuôi l**m lên cánh tay cô một cái.
Cảnh Tư Tồn dịu dàng quát: “Thứ Ba.”
Cảm giác lông mềm áp lên cánh tay mang theo chút ấm áp đã lâu không có.
Kha Nghê mang theo ký ức dịu dàng ngày xưa: “Nhà tôi trước đây cũng từng nuôi chó labrador, không sao, chúng… lúc ấy cũng thích l**m tôi thế này.”
Cảnh Tư Tồn nói: “Tôi biết.”
Kha Nghê không nghĩ sâu, chỉ nhớ lần trước mình từng nói chuyện này trước mặt anh.
Cô lại muốn bắt bẻ anh: “Cậu lại biết rồi.”
Cô xoa đầu Thứ Ba, tiếp tục nói: “Chỉ có cậu giỏi, cậu hay, cái gì cũng biết.”
Cảnh Tư Tồn khẽ cười: “Mỉa mai đấy à.”
Kha Nghê nhìn thẳng vào mắt anh: “Trước trận cậu nói cậu biết bí mật của tôi, chẳng phải là dọa tôi thôi sao…”
Cảnh Tư Tồn thản nhiên: “Không hoàn toàn, tôi cũng đoán được đôi chút.”
Bí mật của Kha Nghê không thể nào nói với cha mẹ, cũng chẳng thể nói với bác sĩ tâm lý hay bạn bè. Lại càng không thể nói cho Cảnh Tư Tồn biết.
Mà Cảnh Tư Tồn cũng chưa từng có ý định hỏi.
Anh chỉ yên lặng ngồi đó, lặng lẽ ở bên cô.
Dưới chân, lon bia mini đã xếp đến cái thứ ba rỗng không, trong đầu Kha Nghê vẫn không ngừng tua lại những chuyện trong quá khứ.
Bài toán que diêm;
Việc cô “đánh trống lảng” che lấp;
Còn cả lần cô theo cha mẹ đi tham quan trường khuyết tật:
Hồi đó Kha Nghê mới vào cấp hai, một trong những hoạt động thực tế xã hội của trường là tổ chức học sinh cùng phụ huynh đi tham quan trường khuyết tật.
Lần ấy chủ yếu là tìm hiểu về chứng rối loạn phổ tự kỷ, Kha Nghê cùng cha mẹ tiếp xúc với một bé gái bảy tuổi mắc chứng tự kỷ chức năng cao.
Vì bệnh, bé gái trông như “điên điên khùng khùng”, giống như một cơn gió hoang dại vô định.
Cô giáo trẻ phải chạy theo nửa hành lang mới tóm được cô bé đang lẩm bẩm những câu không ai hiểu, rồi lôi về lại lớp học.
Cô giáo áy náy mỉm cười với nhóm học sinh và phụ huynh đến tham quan, sau đó mới nhắc đến điểm đặc biệt vượt trội của bé gái kia ——
Chỉ cần nói ra bất kỳ một ngày dương lịch nào, cô bé đều có thể lập tức nói ra ngày âm lịch tương ứng.
Bố Kha Nghê thử vài lần.
Dù là năm quá khứ hay năm tương lai, dù cách hiện tại bao xa, chỉ cần cha nói ngày dương lịch, cô bé đều có thể trả lời chuẩn xác ngày âm lịch.
Không cần tính toán.
Không cần viết bút.
Ngay cả tốc độ Kha Nghê dùng điện thoại tra lịch cũng không nhanh bằng cô bé đáp miệng.
Bố Kha Nghê kinh ngạc vô cùng: “Tính ra kiểu gì thế này?”
Cô bé ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm những câu chẳng ai nghe hiểu, như không hề để tâm tới xung quanh.
Cô giáo trẻ chỉ cười: “Chúng tôi cũng không biết, chẳng ai từng dạy qua, nó tự nhiên biết tính.”
Kha Nghê nghe thấy bố mình nói: “Thật đúng là thiên tài.”
Cô buông lon bia trong tay xuống, giọng nhỏ nhẹ, như tự nói với chính mình: “Tôi từng ước mình là một bệnh nhân tự kỷ chức năng cao, tôi cũng từng ước mình là cậu.”
Câu nói ấy nghe thì bình thản, nhưng lại hòa trộn trong đó là những năm dài Kha Nghê vì bất an, lo sợ mà mất ăn mất ngủ.
Cảnh Tư Tồn chẳng biết ngọn ngành, chỉ nghe thấy một lời than trách không đầu không đuôi.
Anh dùng đầu ngón tay gõ hai cái lên bàn cờ: “Kha Nghê, cậu hình như rất giỏi hà khắc với chính mình.”
Kha Nghê nhíu mày.
“Như vậy không công bằng với cậu.”
Kha Nghê ngước mắt: “Bớt giả vờ tốt bụng đi, cậu chưa từng nghĩ rằng trình độ của tôi căn bản không đủ để so với cậu à?”
Cảnh Tư Tồn cười nhạt: “Có từng nghĩ. Không phải nhằm vào cậu, những thí sinh khác cũng chẳng đủ tầm.”
Kha Nghê: “……”
Cô thật sự muốn nhét cái lon bia trong tay vào miệng Cảnh Tư Tồn.
Cảnh Tư Tồn như đoán được cô đang nghĩ gì, anh nhắc nhở: “Cửa có gắn camera, giết người phạm pháp đấy.”
Kha Nghê hậm hực: “Tôi biết rồi!”
Cảnh Tư Tồn vẫn cười: “Tôi đối xử công bằng với tất cả thí sinh ngoài tôi, còn cậu thì sao? Thí sinh Kha Nghê, người còn xếp hạng cao hơn cả Tống Dực, dường như luôn thấy mình thấp kém hơn người khác nhỉ?”
Kha Nghê ngẩn ra.
Cô theo bản năng phản bác: “Tôi chỉ hiểu rõ bản thân thôi. Các cậu là thiên tài, các cậu có thiên phú, còn tôi thì không, tôi phải dựa vào huấn luyện và học tập không ngừng suốt bao năm mới có thể đi đến hôm nay.”
Cảnh Tư Tồn nghiêm túc: “Có thể học được, đó cũng là một loại thực lực đấy chứ?”
Ý gì chứ?
Hàng mi Kha Nghê bắt đầu run lên.
Cảnh Tư Tồn tiếp tục nói: “Có thể kiên trì học tập cũng coi như là thiên phú rồi. Những kiến thức tôi không hứng thú thì chẳng thể nào nhồi nổi, cậu giỏi đấy.”
Kha Nghê khó tin mà nhìn Cảnh Tư Tồn.
Cô lẩm bẩm: “Cậu đang nói cái gì vậy……”
Xưa nay chưa từng có ai nói với Kha Nghê những lời như thế.
Cũng chưa từng có ai thử nói với cô những điều như thế.
Giống như câu “Cậu đang lấy cái tôi hồi tiểu học để so với một sinh viên năm ba” mang lại cho cô cảm giác ấy ——
Ngoài kinh ngạc, chấn động, cảm động, cô độc…… còn có thêm một loại bối rối không biết làm sao.
Kha Nghê muốn phản bác điều gì đó, nhưng lại chẳng tìm được luận điểm nào có thể phủ nhận lời Cảnh Tư Tồn.
“Cảnh Tư Tồn, tại sao cậu lại nói những điều này với tôi?”
Cảnh Tư Tồn đáp: “Tôi đang tự phản tỉnh.”
Kha Nghê nghi hoặc: “Phản tỉnh cái gì?”
Cảnh Tư Tồn nói, lần trước Kha Nghê hỏi bài toán que diêm kia, thì hồi tiểu học anh đã từng gặp rồi. Lúc đó những dạng đề tương tự rất thịnh hành. Hơn nữa anh từng giúp bạn thiết kế giáo trình toán học Olympic, nên với loại bài ấy đều rành rẽ.
Kha Nghê ngây người nhìn chằm chằm Cảnh Tư Tồn.
Anh nói: “Đó là nguyên nhân tôi nhìn một cái liền giải ra đề đó. Tôi không biết bài ấy đối với cậu mang ý nghĩa gì, nhưng nếu tốc độ giải đề của tôi từng khiến cậu khó chịu, vậy thì…… tôi xin lỗi.”
Đúng vào lúc này, Kha Nghê hoảng hốt đứng bật dậy.
Cô không muốn đối diện với đề tài này.
Hoặc có thể nói, cô không muốn tiếp tục bộc lộ sự yếu mềm của bản thân trước mặt anh.
Rất nhiều vấn đề trong quá khứ vốn đã không nghĩ thông suốt, lúc này lại vì tim đập loạn nhịp khi đối diện với Cảnh Tư Tồn mà càng thêm rối bời trong lòng Kha Nghê.
Cô né tránh bằng cách lại đi lấy thêm hai lon bia.
Cô hơi say rồi.
Khi quét mã thanh toán còn làm rơi cả tấm mã thu tiền, đành phải chui vào trong quầy thu ngân để nhặt.
Không gian trong quầy chật hẹp, dưới đất chất đầy sách báo cũ.
Kha Nghê ngồi xổm xuống nhặt tấm mã, ngẩng đầu lên thì vô tình phát hiện bên cạnh poster đồ uống, ngay dưới tờ báo có đăng ảnh Cảnh Tư Tồn hồi nhỏ lên ti vi, lại có một mảng tường nhỏ trắng hơn chỗ khác.
Bức tường cũ kỹ loang lổ, trước đây cô chưa từng để ý, giờ nhìn thấy thì phát hiện trong mảnh vuông trắng hơn ấy còn sót lại vết keo dán, Kha Nghê còn tưởng mình lỡ tay làm rơi mất tấm ảnh nào.
Cô lại ngồi xuống tìm kiếm.
Đúng lúc Cảnh Tư Tồn bước vào, vừa khéo trông thấy Kha Nghê đang co ro trong quầy thu ngân.
Cằm cô đặt trên gối, đầu cúi xuống.
Dưới ánh đèn u ám, Kha Nghê chẳng tìm được gì cả.
Khi cô đứng dậy, tình cờ va phải Cảnh Tư Tồn đang chen vào trong quầy, cúi người định xem thử.
Trong quầy có treo một chiếc đèn chùm thấp.
Cảnh Tư Tồn chống tay lên mép quầy, lúc Kha Nghê bất ngờ đứng lên thì anh ngửa người ra sau né đi, đồng thời đưa tay che trán cô.
Kha Nghê đứng vững, khoảng cách với Cảnh Tư Tồn rất gần.
Ánh mắt cô dừng ở ấn đường đang nhíu lại của anh, rồi nghe thấy anh nói: “Tưởng cậu lại khóc rồi chứ.”
Thứ Ba vẫy đuôi chen vào, không gian trong quầy chật đến mức khiến tim người ta đập dồn dập.
Răng nanh ngứa ngáy như bị chuột gặm, rõ ràng biết Cảnh Tư Tồn có ý tốt.
Nhưng Kha Nghê vẫn rất muốn cắn anh một cái.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.