Kha Nghê mang theo ngọn lửa giận hừng hực trong người kết thúc trận đấu, tự thấy mình may mắn lại vượt qua thêm một vòng.
Có thể tránh xa đám tuyển thủ xuất sắc kia, lại vừa tung một cú đấm vào mặt Cảnh Tư Tồn, tâm trạng Kha Nghê coi như cũng khá hơn, cô vừa nghe điện thoại vừa chạy ra khỏi toà nhà ghi hình chương trình.
Hoàng hôn buông xuống, đèn phố dần sáng.
Kha Nghê chạy tới bãi đỗ gần phim trường của tổ chương trình, chiếc xe con màu trắng của bố cô bật đèn cảnh báo, dừng ở một chỗ trong góc bãi.
Kha Nghê chạy lại kéo cửa xe: “Bố.”
Bố Kha Nghê nở nụ cười hiền hòa: “Dì Tôn biết hôm nay con thi, sáng sớm đã đi mua thịt tươi và thảo đèn tâm về hầm canh An Hòa, dặn bố tới đón con về ăn cơm tối.”
Kha Nghê cài dây an toàn: “Dì Tôn thật tốt, yêu dì yêu dì.”
“Về nhà húp thêm hai bát, đừng phụ lòng dì Tôn.”
“Còn sợ không đủ ăn ấy chứ, con đói sắp chết rồi đây này!”
Bố Kha Nghê khởi động xe: “Giờ về ngay, sao không thấy Lâm Tây Nhuận và Phùng Tử An đâu?”
Kha Nghê mím môi: “Mười hạng đầu có phỏng vấn sau trận, Lâm Tây Nhuận chắc đang chờ Phùng Tử An.”
Bầu không khí trong xe có chút biến đổi.
Người ta từng nói: Âm hai trăm mười độ C có thể khiến thành phần chủ yếu trong không khí hoá lỏng rồi đông cứng, trước ngày tận thế, tự nhiên sẽ không thể xảy ra tình huống như vậy. Nhưng Kha Nghê thật sự cảm giác không khí trong xe này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920124/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.