Kha Nghê ngừng rơi lệ, kiêu ngạo ngẩng cằm lên: “Tôi chỉ là mắt hơi khó chịu thôi.”
Kết quả, câu trả lời của Cảnh Tư Tồn còn ngắn hơn cả câu hỏi của Kha Nghê.
Anh nói:
“Đoán đấy.”
Nếu không phải mẹ Cảnh Tư Tồn vừa khéo đi từ phòng ngủ ra;
Nếu không phải bà nội và bố anh đang nói mấy câu khiến người ta nghe mà xót ruột;
Nếu không phải còn có Tống Dực và Hà Chí ở ngay trước mặt…
Thì Kha Nghê đã muốn dùng chiếc hamburger bò trong tay ám sát Cảnh Tư Tồn rồi.
Vì nhiều ngày liền thức trắng và nơm nớp lo âu, Cảnh Tư Tồn có chút mệt mỏi, sa sút khó mà nhìn ra.
Nhưng những lời nói thốt ra lại chẳng đứng đắn chút nào.
Anh mỉm cười trêu chọc: “Dỗ A Chí đã đủ mệt rồi, cậu cũng muốn tôi dỗ nốt à?”
Kha Nghê trừng đôi mắt hoe đỏ nhìn anh dữ dội.
Trừng xong, cô liền đổi bộ mặt khác trong sự chào hỏi dịu dàng của mẹ Cảnh Tư Tồn, tươi cười bước về phía ghế sofa.
Hà Chí rút từ túi giấy ra một cái hamburger, đưa cho mẹ Cảnh Tư Tồn.
Tống Dực cũng đẩy qua lọ tương cà, khoai tây chiên và gà rán.
Trong tình cảnh này cũng khó mà giữ bọn họ ở lại ăn cơm, mẹ Cảnh Tư Tồn thoáng lộ vẻ áy náy: “Cảm ơn các cháu còn cố ý đến thăm chú Cảnh, để Tư Tồn đưa các cháu ra ngoài ăn, bác mời.”
Tống Dực vội nói: “Bọn cháu vừa ăn hamburger rồi, không đói đâu, cứ để Tư Tồn ghi nợ trước.”
Hà Chí cố nặn nụ cười: “Sau này tụi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920129/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.