Kha Nghê không hề nói dối.
Quả thực là Thứ Ba phát hiện ra Cảnh Tư Tồn trước.
Thứ Ba bám lấy bệ cửa sổ kêu ầm ĩ, Kha Nghê tưởng nó va vào đâu, chưa kịp xỏ giày, chỉ mang đôi tất bông màu sữa nhạt, trên nền nhà sạch bóng trượt một cái rồi mới vội vàng nhào tới cửa sổ.
Kha Nghê ôm lấy Thứ Ba: “Thứ Ba làm sao thế?”
Thứ Ba nhe răng cười, cười xong lại hướng xuống lầu sủa hai tiếng.
Kha Nghê nhìn thấy Cảnh Tư Tồn——
Cảnh Tư Tồn đội mũ lưỡi trai, một tay đút túi, tay kia khẽ vuốt bức tường dán áp phích ngoài cửa hàng tạp hóa.
Tấm lưng anh gập xuống, vẽ nên một dáng vẻ cô đơn.
Trước cửa hàng tạp hóa có mèo, có sẻ nhỏ;
Trong chậu hoa được hàng xóm chăm bón, cây cối sinh trưởng tốt tươi, tulip tàn rồi, thay bằng những đóa hoa loa kèn đang nở;
Đèn đường dịu dàng, bóng cây cuồng nhiệt;
Đồ đạc cũ kỹ và hàng hóa tươi mới chất đầy từng góc cửa hàng tạp hóa;
Rõ ràng ngập tràn khói lửa nhân gian ấm áp nhất, nhưng Cảnh Tư Tồn lại như đang đứng giữa đồng hoang tĩnh lặng.
Kha Nghê trên lầu vừa thấy bóng lưng Cảnh Tư Tồn liền quyết định phải tới xin lỗi, kết quả mới gặp mặt đã khắc khẩu với anh——
Cảnh Tư Tồn một tay ôm Thứ Ba, cười rồi nhận lấy suất ăn trong tay Kha Nghê.
Anh thông minh đến thế, làm sao không nhận ra cô chỉ đang tìm cớ.
Vậy mà lại tế nhị vạch trần: “Thứ Ba không ăn được cơm của người đâu.”
Kha Nghê dĩ nhiên biết đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920130/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.