Một con lười họ Đới thong thả cất đồng xu cá chép may mắn đi, rồi lại thong thả nhìn về phía Cảnh Tư Tồn.
Con lười nở nụ cười thần bí, đầy ý xấu mà khiêu khích: “Lâm Tây Nhuận, Phùng Tử An với Kha Nghê hình như đều là đồng môn của Đại học Tài Chính. Quan hệ tiền bối hậu bối, chắc cũng sẽ có chút gì đó chứ.”
Cảnh Tư Tồn từ cổ họng bật ra một tiếng cười khẽ.
Đúng là dư thừa, lãng phí mất hơn ba mươi giây nghe Đới Phàm Trạch lảm nhảm.
Lời thừa vô nghĩa.
Tống Dực lải nhải: “Tôi nói nhé, em gái tôi không đưa cho cậu cũng là chuyện bình thường thôi.”
Cảnh Tư Tồn chẳng buồn đáp lại.
Chỉ liếc Tống Dực một cái.
Tống Dực nhún vai: “Dạo này bọn mình gặp nhau nhiều hơn mà. Hôm kia buổi tối còn ăn mì gói xúc xích với cổ vịt nướng ở tiệm tạp hoá nhà cậu nữa. À đúng rồi, Kha Nghê sao lại không thích ăn cổ vịt nướng thế? Cổ vịt nướng vừa ngon vừa đậm vị mà… Ê Cảnh Tư Tồn, cậu đi đâu đấy?”
Tổ chương trình hoá trang rất cầu kỳ, Kha Nghê nhắm mắt, cảm nhận chiếc cọ mềm mại trong tay chuyên viên trang điểm hết lần này tới lần khác chạm lên mí mắt cô.
Hơi ngứa.
Hơi bức bối.
Chuyên viên dặn trước, phấn mắt có nhũ vàng, Kha Nghê không dám mở mắt.
Chỉ là, kiểu hoá trang và trang phục quá hợp mốt thế này thật sự có thích hợp cho chương trình trí tuệ không?
Phòng trang điểm ồn ào náo nhiệt.
Kha Nghê nghe thấy những thí sinh khác trò chuyện –
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920132/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.