Bọn họ đứng trong hành lang dẫn đến kho chứa, mơ hồ nghe thấy tiếng các thí sinh lần lượt rời đi.
Kha Nghê muốn nói rằng cô có thể tự mình gánh vác, nhưng rồi lại sinh lòng chán nản, do dự chẳng thể quyết định.
Hai vòng thi trước, thứ hạng của Phùng Tử An đều nằm trong top mười, còn cô – một thí sinh may mắn chen chân ở vị trí cuối cùng, làm sao dám mạnh miệng nói sẽ tự mình thay Lâm Tây Nhuận hả giận?
Kha Nghê nhìn Cảnh Tư Tồn đang ngang tầm mắt với cô, mím môi, thất vọng khép hờ mắt lại.
Kha Nghê và Lâm Tây Nhuận vừa rồi có chút giằng co mới đứng ở đây, mái tóc dài uốn xoăn thành sóng nước bởi cây uốn giờ đã hơi rối.
Vài lọn tóc bướng bỉnh xõa xuống trước trán, bị gió lạnh từ điều hòa trung tâm thổi khẽ lay động.
Cảnh Tư Tồn giơ tay, động tác dịu dàng, giúp Kha Nghê vuốt gọn mấy sợi tóc không nghe lời kia.
Anh nói: “Cậu có khả năng sau khi đọc luật chơi liền nhanh chóng loại bỏ thông tin nhiễu, tìm ra trọng điểm và cách tác chiến; cũng có sự nhạy bén với con số và trí nhớ phi thường.”
Kha Nghê thoáng chốc ngẩng mắt lên.
Cảnh Tư Tồn cười đùa: “Chỉ là gánh nặng trên vai quá nặng thôi.”
Kha Nghê theo bản năng phản bác: “Chính cậu mới có gánh nặng.”
Cảnh Tư Tồn vốn luôn cúi người ngang tầm mắt với cô, lúc này thu lại nét bông đùa, nghiêm túc nói: “Kha Nghê, đừng tự giam mình trong quá khứ.”
Kha Nghê khẽ run.
Muôn vàn cảm xúc rối ren
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920137/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.