Môi trường bệnh viện có quy định nghiêm ngặt về độ ẩm và nhiệt độ, Cảnh Tư Tồn ở trong đó quá lâu, làn da nơi cổ đã trở nên hơi lạnh. Đầu mũi và cánh môi của Kha Nghê khẽ chạm vào vùng da lạnh ấy. Làn da mềm mại của Cảnh Tư Tồn dường như căng lên trong khoảnh khắc, rồi nhanh chóng lại thả lỏng.
Anh rút tay khỏi túi quần, đưa lên, nhẹ nhàng xoa mái tóc của Kha Nghê như để trấn an.
Động tác dịu dàng đến cực điểm.
Thế nhưng, tại sao ông trời lại muốn đóng bấy nhiêu cánh cửa trước một người dịu dàng như thế này chứ?
Cô thấy xót xa quá.
Kha Nghê không kìm được, toàn thân khẽ run lên, chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống cổ áo của Cảnh Tư Tồn.
Giọng anh bình tĩnh mà dịu nhẹ, ngược lại còn an ủi cô – người đang lo lắng đến nỗi trán toát mồ hôi: “Ông Cảnh lần này chỉ cần thiết bị trong CCU theo dõi sát một chút thôi, đừng lo. Ngược lại là cậu đấy, bắt nạt người ta mà sao chính mình lại khóc rồi?”
Kha Nghê cúi đầu: “Tôi có khóc đâu.”
Nửa tiếng trước, Tống Dực trong điện thoại đã khẽ thở dài, nói rằng bệnh của bố Cảnh Tư Tồn gần như không còn khả năng hồi phục, các cơ quan trong cơ thể ông đang dần suy kiệt.
Tình trạng như thế này, dù có thần tiên giáng thế cũng không cứu nổi, sống được bao lâu chỉ còn trông vào số mệnh.
Vào lúc như vậy, người thân ruột thịt đương nhiên là những người bất lực và đau khổ nhất.
Kha Nghê không muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920150/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.