Đêm khuya tĩnh mịch, vạn vật lặng im, hàng hóa trên kệ cũng như đang say ngủ.
Điện thoại của Kha Nghê rơi xuống mặt quầy kính, “choang” một tiếng, dọa hai con mèo — một lớn một nhỏ, đang rón rén bước vào hóng chuyện chạy tán loạn.
Lông mi Kha Nghê khẽ run, cô ngoan ngoãn khép mắt, thậm chí còn hơi ngẩng đầu theo động tác nâng cằm của Cảnh Tư Tồn.
Cảnh Tư Tồn chỉ khẽ chạm môi cô, nụ hôn dừng lại ở điểm vừa đủ. Đầu mũi anh cọ nhẹ lên đầu mũi cô, cố nén khao khát muốn chiếm hữu, rồi trong hơi thở dồn dập, anh tách ra, nhìn gần đến mức thấy rõ hàng mi cô đang run rẩy như cánh bướm.
Kha Nghê vẫn ngậm viên kẹo cứng trong miệng, rất lâu sau mới chậm rãi mở mắt.
Trong đáy mắt cô phủ một tầng hơi nước mờ ẩm.
Cô rũ mi một thoáng rồi lại ngẩng lên nhìn Cảnh Tư Tồn, giọng nói bị kẹo ngăn giữa môi răng nên không rõ ràng: “Cậu chẳng phải nói muốn nếm thử à?”
Lại là ánh mắt ấy — ánh mắt long lanh như nước, khiến người đối diện dễ dàng sa vào.
Tiếng côn trùng đêm có lẽ đã tắt, cũng có thể chưa. Cảnh Tư Tồn chỉ nghe thấy giọng Kha Nghê, cùng tiếng viên kẹo va vào răng cô khẽ leng keng.
Những âm thanh nhỏ bé ấy khơi gợi dây thần kinh nhạy cảm và yếu mềm nhất trong anh.
Khiến người ta mất kiểm soát.
Môi Kha Nghê khẽ mở khẽ khép, hơi thở ấm áp, mang chút thách thức: “Cậu nếm được chưa?”
Con ngươi Cảnh Tư Tồn khẽ co lại.
Kha Nghê còn định nói tiếp:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920151/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.