Khu tập thể cũ kỹ như đang nửa tỉnh nửa mơ, ngâm mình trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi sớm.
Hành lang yên tĩnh, không khí trong lành.
Cổ Kha Nghê nóng rát, tựa như đang gánh một sức nặng bỏng rẫy.
Cô vòng tay ôm lấy eo Cảnh Tư Tồn, gắng gượng đỡ lấy cơ thể nặng trĩu của anh, lại bị anh siết chặt trong vòng tay, lùi dần về phía cửa ra vào.
Cửa chống trộm “rầm” một tiếng đóng lại, ngăn cách hẳn ánh sáng từ đèn cảm ứng ngoài hành lang.
Rèm cửa trong căn hộ thuê được kéo kín, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Đồ đạc mờ mịt không thấy rõ viền cạnh, khiến khung cảnh tựa như một giấc mơ. May mà còn có Thứ Ba lông xù, đang cọ vào bắp chân Kha Nghê, quấn quanh họ và vẫy đuôi liên tục.
Cảnh Tư Tồn như một tướng lĩnh vừa trở về từ chiến trường khốc liệt, chỉ mấy câu nói đã khiến thể lực anh cạn kiệt.
Mồ hôi nóng hổi do cơn sốt cao trào ra, men theo thái dương anh trượt xuống, nhỏ vào cổ áo váy ngủ hai dây của Kha Nghê.
Giọt mồ hôi lăn chậm rãi dọc theo làn da trắng mịn nơi ngực cô, ngoằn ngoèo, ngưa ngứa.
Tim Kha Nghê run lên một nhịp.
Cô khẽ gọi: “Cảnh Tư Tồn…”
Anh không nói gì, chỉ im lặng ôm chặt cô, Kha Nghê chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập, khàn đục vì bệnh của anh.
Anh sốt cao đến thế, cô chẳng dám nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng đỡ anh sang sofa nghỉ ngơi, rồi tìm thuốc hạ sốt cho anh uống.
Cả đêm Kha Nghê chưa chợp mắt, bước chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920153/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.